Ta từng đi qua Ngọc Môn Quan
Lên núi xanh tuyết bay mịt mờ
Nơi thành cao đi thản nhiên
Như cơn gió qua xa xăm vạn lý
Ven bờ sông
Anh hùng nơi sơn lâm
Hóa ra cơn mưa tơi bời
Bên trời xanh ta nhẹ vung
Một thanh kiếm ngang trời
Ta từng đi qua Mạn Bắc phương xa
Khói sương vương trên sông dài
Ai từng nghe Khương Quản ca
Ngân nga mấy câu đem lưu hậu thế
Tri kỷ xưa anh hùng trong tâm
Một chữ nhân muôn dân an bình
Thiên địa kia giang hồ kia
Đường xa xăm đã lâu
Nếu như người xem
Giang hồ như nước trôi
Trôi đi về đâu
Không có nơi ngưng lại
Nếu như người xem giang hồ như áng mây
Ung dung lượn bay
Rồi đến lúc tiêu tán
Ta từng đi qua Mạn Bắc phương xa
Khói sương vương trên sông dài
Ai từng nghe Khương Quản ca
Ngân nga mấy câu đem lưu hậu thế
Tri kỷ xưa anh hùng trong tâm
Một chữ nhân muôn dân an bình
Thiên địa kia giang hồ kia
Đường xa xăm đã lâu
Nếu như người xem
Giang hồ như nước trôi
Trôi đi về đâu
Không có nơi ngưng lại
Nếu như người xem giang hồ như áng mây
Ung dung lượn bay
Rồi đến lúc tiêu tán