Mùa xuân đến
Một năm nữa hoa lê rụng
Đứng trước thềm mà nhìn trăng sáng soi
Đã mơ mộng tấu một khúc tâm tình
Mộng tan nước mắt nhòe phấn son
Bài ca xưa
Mỗi ta cất lên vài câu
Nhớ chuyện xưa cũ
Mà tiếng chuông suốt đêm vang dội
Mãi không ngủ
Ngồi trầm ngâm ta dưới hiên
Tuyết sân đình đa tình nhất nơi này
Người xa khuất tuyết rơi lửng lờ
Lời trong thư
Cứ tựa như khi mới quen
Đường thênh thang
Cũng không cản đôi chân ta
Về phía trước trời mây
Liệu ai kia nhớ chăng
Mùa hoa lê như tuyết
Thiếp đây nào sắt đá không lay
Thiếp đây nào tâm can khó xoay
Nhìn xa xăm
Chữ ái mông lung chẳng kham
Mùa xuân đến
Một năm nữa hoa lê rụng
Đứng trước thềm mà nhìn trăng sáng soi
Đã mơ mộng tấu một khúc tâm tình
Mộng tan nước mắt nhòe phấn son
Bài ca xưa
Mỗi ta cất lên vài câu
Nhớ chuyện xưa cũ
Mà tiếng chuông suốt đêm vang dội
Mãi không ngủ
Ngồi trầm ngâm ta dưới hiên
Tuyết sân đình đa tình nhất nơi này
Người xa khuất tuyết rơi lửng lờ
Lời trong thư
Cứ tựa như khi mới quen
Đường thênh thang
Cũng không cản đôi chân ta
Về phía trước trời mây
Liệu ai kia nhớ chăng
Mùa hoa lê như tuyết
Thiếp đây nào sắt đá không lay
Thiếp đây nào tâm can khó xoay
Nhìn xa xăm
Chữ ái mông lung chẳng kham
Đường thênh thang
Cũng không cản đôi chân ta
Về phía trước trời mây
Liệu ai kia nhớ chăng
Mùa hoa lê như tuyết
Thiếp đây nào sắt đá không lay
Thiếp đây nào tâm can khó xoay
Nhìn xa xăm
Chữ ái mông lung chẳng kham
Nhìn xa xăm
Chữ yêu cớ sao chẳng kham