Một mình anh cô đơn trống vắng
Mà nước mắt tuôn rơi hóa bùn
Mà đêm đêm ngóng đợi
Dù nay em chớ còn hiện hữu
Phải quên hết quá khứ đau thương
Hồi ức ấy quá đỗi sâu đậm chăng
Ngày bên nhau nói cười
Làm sao anh xóa nhòa được đây
Hồi chuông vang trong cơn gió rét
Làm anh thêm mê mẩn thêm đắm chìm
Gọi tên em mấy lần
Tự hỏi sao có thể ngừng nhớ
Thầm trách lúc ấy quá vô tâm
Lại chẳng lý trí nói ra tình yêu
Giờ tâm tư rối bời
Là do anh đã chần chừ thôi
Để hằng đêm anh
Nhớ về em như thế này
Cười bản thân ngây ngốc để mình đau
Vì không trân quý người
Để em ra đi chẳng về đây
Ngày ngày anh nơi ngã đường
Bên kia đón chờ
Dù rằng bặt tăm
Cũng chẳng hề chi
Một mai trông thấy người
Nguyện mai sau sẽ kề cận em
Hồi chuông vang trong cơn gió rét
Làm anh thêm mê mẩn thêm đắm chìm
Gọi tên em mấy lần
Tự hỏi sao có thể ngừng nhớ
Thầm trách lúc ấy quá vô tâm
Lại chẳng lý trí nói ra tình yêu
Giờ tâm tư rối bời
Là do anh đã chần chừ thôi
Để hằng đêm anh
Nhớ về em như thế này
Cười bản thân ngây ngốc để mình đau
Vì không trân quý người
Để em ra đi chẳng về đây
Ngày ngày anh nơi ngã đường
Bên kia đón chờ
Dù rằng bặt tăm
Cũng chẳng hề chi
Một mai trông thấy người
Nguyện mai sau sẽ kề cận em
Để hằng đêm anh
Nhớ về em như thế này
Cười bản thân ngây ngốc để mình đau
Vì không trân quý người
Để em ra đi chẳng về đây
Ngày ngày anh nơi ngã đường
Bên kia đón chờ
Dù rằng bặt tăm
Cũng chẳng hề chi
Một mai trông thấy người
Nguyện mai sau sẽ kề cận em