Tuyết rơi trắng xóa
Một thân đi qua nơi xưa có nhau
Tay nhẹ đưa
Chạm bao hạt sương chốn này
Mà vương vương trên tóc
Mà chẳng còn dấu chân ngày cũ
Từ bao la xa xăm ta miên man
Dạo một hồi tưởng hoa nơi hoang vu
Nhìn nhân gian chìm trong sự run rẩy
Trên bàn ngọc tuyết kia sao mong manh
Một đôi câu ta đề thơ
Quên đau thương thấu hồng trần
Không bên ai không bận tâm
Chán ngán nỗi sầu dài
Tuyết rơi trắng xóa
Một thân đi qua nơi xưa có nhau
Tay nhẹ đưa
Chạm bao hạt sương chốn này
Mà vương vương trên tóc
Mà chẳng còn dấu chân
Tuyết rơi trắng xóa
Một thân đi qua nơi xưa có nhau
Chàng âm thầm ly biệt không nói
Trong chốn thâm sơn
Lặng lẽ khi tuyết phủ lên
Đã không oán hờn
Từ bao la xa xăm ta miên man
Dạo một hồi tưởng hoa nơi hoang vu
Nhìn nhân gian chìm trong sự run rẩy
Trên bàn ngọc tuyết kia sao mong manh
Một đôi câu ta đề thơ
Quên đau thương thấu hồng trần
Không bên ai không bận tâm
Chán ngán nỗi sầu dài
Rồi ngăn cách sông biển
Ung dung lưng ngựa
Đến nơi bắc trường thành
Rồi ta khoác thân trắng tựa tuyết
Mà rao bán cô đơn biệt ly
Tuyết rơi trắng xóa
Một thân đi qua nơi xưa có nhau
Tay nhẹ đưa
Chạm bao hạt sương chốn này
Mà vương vương trên tóc
Mà chẳng còn dấu chân
Tuyết rơi trắng xóa
Một thân đi qua nơi xưa có nhau
Chàng âm thầm ly biệt không nói
Trong chốn thâm sơn
Lặng lẽ khi tuyết phủ lên
Đã không oán hờn
Nơi phương xa mong bạn cũ đến nhà
Bao hương rượu ùa vào
Khiến ta xôn xao
Trông tuyết rơi ân cần nhóm bếp hồng
Mọi chuyện cũ cứ xóa nhòa đi
Quên hết đi quên ngần ấy nỗi sầu
Ru thêm vài điệu về cố hương thân yêu
Nơi phương xa khi chàng đến chốn này
Mà ta đã chẳng như xưa nữa đâu