Giữa hồng trần ngước nhìn lên
Ngắm ánh trăng điêu tàn
Giữa bầu trời rơi trắng xóa
Là bao hoa tuyết rụng rời
Lúc từ biệt vẫn còn ôm
Cánh bướm mong manh thuở nào
Si mê bao lâu thì giờ đây tỉnh ngộ rồi
Chuyện xưa phủi sạch giữa dòng trôi
Từng chiêm bao nghe
Bao lời nói thấm thía
Hoa nở ngát hương trong lòng
Như những mái ngói vụn vỡ dễ phân ly
Sợi tình quẩn quanh bao trắc trở
Vạn năm trôi qua
Yêu nàng mãi chẳng đổi
Năm tháng cứ thế ta nguyện không rời
Nỗi cô độc kia
Cứ nồng nàn chẳng dứt
Tấm chân tình
Cũng chẳng đổi thay
Tháng rộng
Năm dài
Cần có nhau
Những giọt lệ đã trào dâng
Rớt xuống đôi môi nàng
Lúc từ biệt không trốn tránh
Mà sao không thể buông bỏ
Những thề hẹn ta từng nghe
Dối trá buông lơi dễ dàng
Trên văn bia hôm nào
Còn ghi thật nhiều điều
Dở dang nhớ nhung chẳng thể nào nguôi
Từng chiêm bao nghe
Bao lời nói thấm thía
Hoa nở ngát hương trong lòng
Như những mái ngói vụn vỡ dễ phân ly
Sợi tình quẩn quanh bao trắc trở
Vạn năm trôi qua
Yêu nàng mãi chẳng đổi
Năm tháng cứ thế ta nguyện không rời
Nỗi cô độc kia
Cứ nồng nàn chẳng dứt
Tấm chân tình
Cũng chẳng đổi thay
Phồn hoa nhân gian
Ôi rực rỡ chói lóa
Sao giống cánh hoa thơm này
Năm tháng bão táp
Nhiều gió cát phong ba
Thì cũng còn vầng trăng kia chiếu rọi
Dù bao đau thương
Yêu nàng mãi chẳng đổi
Ta cứ thế sống dịu dàng một lần
Nỗi cô độc kia
Cứ nồng nàn chẳng dứt
Đã yêu lại những điều sân hận
Thế sự
Vô thường
Đừng bỏ nhau