Xa xăm hoàng hôn buông xuôi chiều tà
Bàng hoàng ta nhớ nhung gương mặt chàng
Vì sao vấn vương vì sao khó tránh u sầu
Trong đáy lòng
Khoảnh khắc đôi ta luôn còn ghi
Bóng đêm chẳng tàn ánh sao còn rơi
Đứng trông mười một tia sáng qua thềm
Một làn gió thổi qua nến
Lụa tung bay chẳng người xem
Theo gió chiều ngàn cánh hoa rụng
Thiếp luôn kiềm tâm tư trong thẳm sâu
Để rồi đem giấc mơ chôn tận lòng
Vì thiếp vẫn hay
Nhiều tơ tưởng hóa đau khổ
Vui sướng gì
Khi chẳng ai bên ta sẻ chia
Có ai là bờ bến kia của ta
Giúp ta vượt mọi giông gió tơi bời
Mộng tàn úa người xa khuất
Giờ đây nhan sắc gầy hao
Tình ái đày đọa lắm u sầu
Lệ rơi nuốt lấy chờ Quân Vương đến đây
Bỏ quân trang xuống
Thét gào trong gió sương
Chuyện cũ quên không đặng
Kiếm vung cũng không đành
Cầu thoát buồn đau
Có ai là bờ bến kia của ta
Giúp ta vượt mọi giông gió tơi bời
Mộng tàn úa người xa khuất
Giờ đây nhan sắc gầy hao
Tình ái đày đọa lắm u sầu
Lệ rơi nuốt lấy chờ Quân Vương đến đây
Bỏ quân trang xuống
Thét gào trong gió sương
Chuyện cũ quên không đặng
Kiếm vung cũng không đành
Cầu thoát buồn đau
Lệ rơi nuốt lấy chờ Quân Vương đến đây
Bỏ quân trang xuống
Thét gào trong gió sương
Chuyện cũ quên không đặng
Kiếm vung cũng không đành
Cầu thoát buồn đau
Tình ái cứ đọa đày lắm nỗi sầu đau