Cuộc đời đã sinh ra anh, bàn chân đã hoen úa phong trần
Cuộc đời đã sinh ra anh, người nhỏ bé giữa núi rừng cao nguyên
Để rồi tháng năm cô đơn, đời ren rối đã chớm từ tuổi thơ
Ta đâu ngỡ, giọt đắng nghẹn bờ môi
Em ơi có biết chăng anh, tấm thân bơ vơ một đời côi cút gió sương
Người tựa tiếng thu đong đưa
Người vừa đến trong cơn mưa
Ta đã thấy một chuỗi ngày sầu thương
Em ơi có biết chăng anh, cánh chim bơ vơ lạc vào trong cơn lốc xoay
Người tìm đến men chua cay
Người buồn bã trong cơn say
Ta đã thấy một số phận không may.