đã bao mùa tuyết vội vây kín
1 mình anh vẫn đang ngồi trong giá băng
tuyết tan rồi cớ vì sao trái tim vẫn đông lạnh giũa cuộc đời
áng mây trôi nhắn giùm tôi với
chỉ vài câu tới em rằng tôi nhớ em
nhớ em nhiều giẫu rằng em đã quên
nhớ nhung là một căn bệnh
mặt trời kia hôm nay sao cũng lạnh lùng
vầng trăng kia hôm nay hok còn sáng soi
lòng không vui nên anh luôn thấy xung quanh
khắp nơi tôi tăm
anh ngồi đây ngồi giữa sa mạc
anh chờ mong trời sẽ đổ mưa
như ngày xưa mình đã vui đùa
ngày hôm đó trời cũng đổ mưa
anh ngồi đây ngồi giữa ngọn đồi
anh chờ mong giọt nước mắt rơi
như ngày xưa đã khóc khi người
vội quay gót ra đi thật xa