Bến khuya tiếng lau lách
Làn gió thu dạo qua đìu hiu
Nào khách bên thuyền
Đây người bên ngựa hoang
Giữa đêm cứ nâng chén
Cùng ngắm trăng vàng trôi lửng lơ
Một giai nhân một tri kỷ
Trên sông nước
Đến khi lắng nghe những trầm bổng
Tiếng ai đàn ai oán chậm rãi
Cớ sao khách không muốn rời bến
Cho hết đêm này
Thuyền đã xa khơi nay cập bên
Dưới chong đèn khách say chung rượu
Nhẹ bước khăn the che mặt hoa
Thẩn thơ ngồi xuống ôm đàn ca
Dạo mấy dây to dây nhỏ kia
Tiếng ai đàn héo hon âu sầu
Nàng khẽ lay đôi tay tuyệt duyệt
Gảy lên niềm nỗi cô độc riêng
Những câu Nghê Thường
Mang luyến lưu
Tình trong như đã sao còn e
Trọn khúc thanh tao thật dịu êm
Bốn dây đàn vấn vương lòng ai
Ngọc đổ mâm vàng
Đổ mâm vàng
Tiếng cung sầu nỉ non oán than
Người có nghe
Đàn nhiễu tơ tình
Nhiễu tơ tình
Cứ văng vẳng xa xăm
Bến khuya sao chẳng tiếc
Thuyền đã xa khơi nay cập bên
Dưới chong đèn khách say chung rượu
Nhẹ bước khăn the che mặt hoa
Thẩn thơ ngồi xuống ôm đàn ca
Ngọc đổ mâm vàng
Đổ mâm vàng
Tiếng cung sầu nỉ non oán than
Người có nghe
Đàn nhiễu tơ tình
Nhiễu tơ tình
Cứ văng vẳng xa xăm
Bến khuya sao chẳng tiếc
Thỏa chí tang bồng
Chí tang bồng
Bến xa thuyền bơ vơ vắng tênh
Thuyền nhớ chăng
Nhành liễu buông mành
Liễu buông mành
Đến bao giờ tiêu dao chốn đây
Ta nào thấy
Thuyền đã xa khơi nay cập bên
Dưới chong đèn khách say chung rượu
Nhẹ bước khăn the che mặt hoa
Thẩn thơ ngồi xuống ôm đàn ca
Mấy đoạn u sầu lai láng kia
Bậc tao nhân cũng thêm sầu thương
Nàng khẽ lay đôi tay tuyệt duyệt
Gảy lên niềm nỗi cô độc kia
Ngọc đổ mâm vàng
Đổ mâm vàng
Tiếng cung sầu nỉ non oán than
Người có nghe
Đàn nhiễu tơ tình
Nhiễu tơ tình
Cứ văng vẳng xa xăm
Bến khuya sao chẳng tiếc
Thỏa chí tang bồng
Chí tang bồng
Bến xa thuyền bơ vơ vắng tênh
Thuyền nhớ chăng
Nhành liễu buông mành
Liễu buông mành
Đến bao giờ tiêu dao chốn đây
Ta nào thấy
Lòng ta càng trĩu nặng
Đàn ai sao oán than
Tầm Dương một đêm hiu hắt
Sao lại có phận người trái ngang
Bóng trăng ủ rủ bên nàng
Cùng dòng nước lay con thuyền nhỏ
Bến bờ qua
Ta không lưu luyến
Cớ sao bến này ta chẳng nở
Kề cận giai nhân
Đôi ba câu có phải từ lâu đã là tri kỉ
Chén rượu đêm nay
Dưới ánh trăng ta uống
Cùng nàng nỗi sầu trôi đi
Phận má hồng đời này
Không trọn vẹn
Nỗi u sầu chồng chất tựa núi sông
Ôm đàn khảy lên câu ai oán trách
Ông trời tại sao lại bất công
Thuyền đã xa khơi
Nay cập bến dưới chong đèn
Khách say chung tửu
Ta sẽ vì nàng đêm nay
Soạn khúc tỳ bà hành
Ở dưới trăng thu
Đàn kia hòa cùng với gió
Lệ ai rơi vì sót mảnh đời
Đất trời mênh mông
Ta lữ khách nữa muốn đi
Mà nữa chẳng muốn rời
Nàng ơi
Đêm nay ngắn quá
Để bên con thuyền
Bên nàng hồng nhan tri kỉ
Kiếp này hội ngộ
Biết có tương phùng
Hay là từ giờ phải chia ly
Ngọc đổ mâm vàng
Đổ mâm vàng
Tiếng cung sầu nỉ non oán than
Người có nghe
Đàn nhiễu tơ tình
Nhiễu tơ tình
Cứ văng vẳng xa xăm
Bến khuya sao chẳng tiếc
Thỏa chí tang bồng
Chí tang bồng
Bến xa thuyền bơ vơ vắng tênh
Thuyền nhớ chăng
Nhành liễu buông mành
Liễu buông mành
Đến bao giờ tiêu dao chốn đây
Ta nào thấy
Còn ta nơi bến vắng
Ai còn nhớ