Tại khóe mắt lạnh lùng
Chàng luôn giấu đi
Bao nhẹ nhàng ấp ôm
Để riêng ta vào tim
Nhìn thấy thế gian kia
Là bao ấm êm
Nhưng rồi mang đến đây
Nỗi hoang mang lòng ta
Hoài trông mong
Nhưng thất vọng
Tựa thiêu thân
Cứ lao đi
Không bao giờ ngưng
Một bước đi
Lùi mấy bước
Lòng son sắt
Ước hẹn đã không thành câu
Liệu ai kia
Thấu nỗi tâm tình
Lạnh buốt giá âu sầu
Chôn chân không biết đi về đâu
Càng yêu chàng
Đến hóa sâu đậm
Chàng càng phụ ta nữa
Có bấy nhiêu thật tâm
Chờ mong đã ngày ngày tháng tháng
Thì nàng có hay biết chăng
Hóa ra một đời
Uổng phí bao năm
Dần qua đi
Càng yêu thấy
Tình càng trắc trở
Phải học cách quên
Quên được bao nỗi sầu
Bao oán hận
Bao niềm đau
Rồi u mê
Cũng đến khi ngộ
Tình sẽ chẳng trao nhầm
Mai sau ta
Sống cho bình phàm
Càng yêu chàng
Đến hóa sâu đậm
Chàng càng phụ ta nữa
Có bấy nhiêu thật tâm
Nhớ mong đã ngày ngày tháng tháng
Thì nàng có hay biết chăng
Hóa ra một đời uổng phí
Bao năm dần qua đi
Càng yêu thấy
Tình càng trắc trở
Phải học cách quên
Quên được bao nỗi sầu
Bao oán hận
Mỗi chàng
Mỗi nàng
Chúng ta không rời xa