Xuân ghé vào nơi Thiền
Viện xưa xốn xang
Hoa cỏ ngoài sân
Nghe gió thổi,
Phủ lá rơi trên hiên nhà
Năm tháng này, hôm chiều
Tà đang sáng soi
Lên thạch bàn xưa
Chầm chậm kinh thư đọc
Bao quyển bên mõ vang
Là năm ấy, mùa thu ấy nơi
Tàng cây si gối đầu ban chiều
Phạn âm ấy ta nồng say giấc,
Ta đuổi bướm bay
Khe suối này, từ trong núi
Người tặng ta hai gốc
U Lan mởn xanh
Nhìn lại “Nguyệt Hạ Phi Tiên”,
Ta khóc
Ngước lên trên trời xanh, đã
Tay chắp tay ta
Cầu Phật trên cao
Dùng bao năm, bấy nhiêu
Vinh khô đổi ra bi hoan
Châm ngọn đèn xong
Ngoáy đầu trông thấy
Gương mặt kia
Thì ra vốn dĩ ta ôm sầu đau
Hóa ra ta mộng mơ,
Hoang mang khi lửa
Thiêu đốt bao dục vọng
Rồi phôi phai bấy nhiêu
Tham sân cuồng si u mê
Lặng người, tàn úa,
Héo khô cỏ cây
Cùng nhau đón những giấc
Mơ diệu kỳ chốn thiên đường
Tại “Hoa Hảo Nguyệt Viên” ấy,
Ta cùng nhau đón
Gió xuân trở về
Rồi mang biết bao chuyện
Xưa viết ra thành luyến ca
Do chính người đề lên giấy,
Ngọc Thụ Lâm Phong
Lúc xưa kia của ta
Chầm chậm chầm chậm
Lưu trên trang giấy
Ngước lên trên trời xanh, đã
Tay chắp tay ta
Cầu Phật trên cao
Dùng bao năm, bấy nhiêu
Vinh khô đổi ra bi hoan
Châm ngọn đèn xong
Ngoáy đầu trông thấy
Gương mặt kia
Thì ra vốn dĩ ta ôm sầu đau
Hóa ra ta mộng mơ,
Hoang mang khi lửa
Thiêu đốt bao dục vọng
Rồi phôi phai bấy nhiêu
Tham sân cuồng si u mê
Lặng người, tàn úa,
Héo khô cỏ cây
Cùng nhau đón những giấc
Mơ diệu kỳ chốn thiên đường