MONG MANH CHIỀU MƯA.
Thơ: Trương Đức Vọng. Nhạc: Huỳnh Công Bá.
Trong cơn mưa chiều chợt nghe sầu lệ rơi,
Ôi xao xuyến lòng anh nhìn từng giọt vơi,
Long lanh hạt nắng, hạt nắng vỡ trong tâm hồn,
Mềm say giấc mộng nụ hôn khẽ bờ mi em.
Trong cơn say chiều chợt nghe sầu đầy vơi,
Ôi tha thiết lòng anh cạn giọt rượu cay,
Mong manh làn gió, làn gió thoáng qua trong hồn,
Tình chan chứ tình, bờ môi khép chặt bờ môi.
Rồi chợt nắng rồi chợt mưa, nắng mưa lẽ đời thường.
Vấn vương tình xót xa, nghe trong anh lòng bối rối.
Xót xa chi thiết tha gì, nào ai hiểu thấu nỗi lòng ta?
Rồi chợt nắng rồi chợt mưa, nắng mưa mãi đời người.
Vấn vương tình dở dang, ôi cô đơn lòng thương nhớ.
Nín đi em nắng mưa hoài, để xa vắng mãi cõi đời ta.