Chậm một nhịp đếm canh thâu sao đêm dài lê thê ?
Đường khuya sao chẳng ai vén bóng tối về ?
Ngọn nến nhỏ lắc lư reo vui đón mừng cơn gió
Chẳng như mình, ngồi lặng thinh đan đôi bàn tay.
Phồn hoa nơi phố đông cuốn đi bao nhịp chân xa
Chẳng ai thấy cõi an yên dành cho mình.
Tình ca gieo rắc những nỗi buồn thấm đẫm mây gió
Có không nào, hát lên mưa sẽ thôi ngừng rơi ?
Mưa gió hãy im lặng, cho tiếng ca cất xa phương trời
Là khúc hát xưa từng chạm vào tim của người.
Nhìn quá khứ thở dài, phận duyên nhiều khi chẳng do mình.
Hoài niệm cũ, theo tiếng mưa cũng ngưng rơi về.