Ngày 18 này lên đường tập kết và rồi anh xẽ đi
Sẽ không còn ai sớm tối bên anh sẽ không còn ai làm chi kỉ
Bức thư cuối gửi cho em anh sẽ nói cho em hết
anh sẽ nói ra rằng anh yêu em anh yêu từ ánh mắt đầu tiên
nhưng vì nhút nhát khi bên em anh đã không cho em biết
đển khi dũng cảm anh cố nói ra thì tổ quốc cũng đã gọi tên
thứ anh còn lại là gì một tràng lính khờ nhút nhát
anh sợ em sẽ quay đi và coi chúng ta chỉ là bạn
anh nhớ em nhiều lắm anh nhớ nụ cười của em
và anh nhớ lắm những phút bên nhau nhẹ nhàng ánh mắt thân quen
anh nhút nhát vậy mà yêu em anh chẳng giám nói ra
và giờ dẫu em có biết có thương thì chúng ta cũng phải cách xa
sẽ không còn em cạnh mỗi khi sẩy chân anh vấp ngã
anh sẽ không còn cô nàng xí gái ngây ngô luôn giúp anh vượt qua
ngày mai ở bên anh là những tháng ngày dòng dã
ngày mai bên anh có gió và mưa giơi trên bờ vai nhạt nhòa
chiến trường gọi tên anh phải đi anh phải lên đường vì tổ quốc
hai mươi tư tháng lặng lẽ mình anh phải quen làm bạn với gió xương
anh phải xa em xa bạn bè tuổi trẻ anh dành cho đất nước
nhớ nơi xa ấy có người con gái người anh thầm gọi là hậu phương
anh cứ đi xa xa mãi em có chờ ngày anh chở lại
có thương nhớ anh nghĩ về anh có mong ngóng anh những ngày dài
có gửi cho anh vài dòng thư vài dòng nhớ thương một cô gái
hay em sẽ quên hình bóng ấy trong em sẽ dần dần mờ phai
em vẫn luôn mỉm cười khi thấy anh thật ngốc
lá thư nguệch ngoạc anh viết cho em chẳng biết là em có đọc
luôn mỉm cười thật tươi làm cho anh bối rối
chiếc vòng xinh gái mua định tặng em nhưng lại đánh rơi mất rồi
vụng về lắm phải không nhưng anh vẫn luôn hi vọng
chỉ một phút thôi được ở bên em nói hiết những điều anh mong
dù chời mưa nắng hạ hay gió mùa lạnh mùa đông
anh sẽ ôm em che chở em luôn giữ em mãi trong lòng
bỗng giật mình tỉnh giấc hóa ra cũng chỉ là mơ
nhìn lại thì anh vẫn là thằng ngốc anh vẫn chỉ là một thằng khờ
muốn chạy đến bên em nói ra cho em ngàn nỗi nhớ
muốn nắm tay em ôm em vào lòng cảm nhận về em từng nhịp thở
rồi cánh hoa đào dần phai thời gian cứ trôi như vậy
chỉ còn lại năm bốn ba hai thấp thoáng một cái là mai này
hãy đến bên anh chỉ vậy thôi cho anh nắm trặt đôi tay ấy
rồi anh xẽ đi xin gửi lại nỗi nhớ của anh ở nơi đây