Ve vừa gọi hạ đã thấy đông về tuyết rơi
Chớp mắt đã qua một kiếp luân hồi
Dẫu có đắc đạo tu tiên, cũng chẳng thể biết trước được duyên phận
Ẩn giấu trong bức họa màu trắng kia nét chấm phá non sông trầm mặc
Thật khó để có thể họa nên dung nhan của Người không vương chút bụi trần
Vì ai mà suốt đêm dài tâm tư lay động không ngủ được
Cơn gió lùa, ngọn đèn chập chờn nép sau màn trúc đung đưa nhòe theo giấc mộng
Ánh trăng chiếu rọi ngàn năm
Vạn vật đã đổi, biển hóa nương dâu
Cũng đành im lặng đón nhận sự hủy diệt của định mệnh
Nếu yêu người, sẽ trở thành tội đồ lưu lại ngàn năm
Nhưng bỏ lỡ hạnh phúc này, cuộc đời coi như chẳng còn gì đáng để ta lưu tâm
Dẫu cho ngàn đời sau chê cười
Ta vì yêu người mà trở nên u mê, ngu muội
Cũng không hề hối hận vì đã đặt niềm tin nơi người...