Nước mắt ướt đẫm gò má nàng điểm phấn
Đau lòng thay chẳng có ai tiếc thương nàng phi tử
Bước nhỏ chia ly cầu Cửu khúc, hồi ức xa xăm
Tiếc rằng người rót rượu chỉ là bóng ảnh
Mưa bụi lất phất cung đình, sắc xuân kiều diễm
Chẳng thể xóa nhòa ý thơ xưa giăng khắp
Lưu Bôi Cừ bốn mùa biệt ly, vẫn khắc ghi câu tứ tuyệt
Truy điệu tình yêu của ai trong loạn lạc.
Ái phi lòng đã chết sau một đêm
Ôm chặt trong tim chẳng thể vờ như
Đời này người là duy nhất giữa thế gian rộng lớn
Bông tuyết nào hiểu tiếng đàn ta?
Ái phi khẽ cười dốc ngược chén rượu
Cảnh ban chết thê lương mà mỹ lệ
Tường cung đã chôn vùi tàn cục đôi ta
Dây đàn lạnh khúc nhạc dứt nơi Vọng Ngã đình.
Trong thâm cung ai đàn khúc Tái Ngoại
Tiếng đàn chứa đầy cô độc cùng lạnh lẽo
Nương nương hất đổ bình rượu tháng năm
Tình đã qua không nhắc lại, cũng mặc cho số phận
Chẳng nhớ thương người nữa…
Mĩ nhân mắt phượng, dâng mờ lệ
Lầu sơn gác ngọc, chấp hương mê.
Cảnh xưa người cũ, lòng nao để
Luyến tiếc xuân phai, tiếc câu thề.
( Nguồn: 2 cái bánh bao)