Ai lên xứ hoa đào
Đừng quên bước lần theo đường hoa
Hoa bay đến bên người
Ngại ngần rồi hoa theo chân ai
Đường trần nhìn hoa bướm
Rồi lòng trần mơ bướm hoa
Lâng lâng trong sương khói
Rồi bàng hoàng theo khói sương
Lạc dần vào quên lãng
Rồi đường hoa lặng bước trong lãng quên
Gió thông đưa tiếng chuông chùa Linh Sơn Tự
Như chào đón người xưa
Trở lại xứ hoa đào
Cảnh cũ còn đây
Người hẹn ở nơi nào
Tiếng chuông ngân nghe hồn sao ớn lạnh
Tôi đứng một mình
Biết gởi mộng về đâu
Rặng thông già ướt đẫm giọt mưa ngâu
Vắng người thương Đà Lạt cũng âu sầu
Gió mưa về lạnh tím cả rừng thu
Ta thấy lòng mình
Như sầu mơ dĩ vãng
Trời ở đây vắng người em sầu mộng
Mấy hoàng hôn vẫn đọng nét u hoài
Mình xa nhau biền biệt mấy năm dài
Tiếng chim kêu theo đường lên dốc đá
Lạnh nào bằng cái lạnh buổi tàn thu
Nghe thâm trầm tiếng chuông mõ công phu
Trời Đà Lạt âm u màu tiễn biệt
Mimosa héo tàn bên suối biếc
Tôi ngỡ bạn tình
Còn gởi lại mùi hương
Bướm trắng phương nào bay vẩn vơ
Trời như thấp xuống đám mây mờ
Cánh hoa đâu phải là tim vỡ
Mà để riêng mình đứng ngẩn ngơ
Xa cách ai mà không nhớ nhung
Từ đâu thoang thoảng đóa lan rừng
Trời thu Đà Lạt buồn tê tái
Vọng cố nhân hề, vọng cố nhân
Cánh hoa rơi như tim mình đã vỡ
Khiến hồn ta nhung nhớ chuyện hôm nào
Lối cũ còn đây rười rượi xác hoa đào
Xác hoa rơi lẫn trong màu pháo cưới
Đã tiễn đưa người đem mộng gởi về đâu
Đà Lạt buồn như giấc mộng tàn thu
Có suối chảy
Có hoa đào bay trước gió
Mưa lất phất nhẹ vương đầu cây cỏ
Lạnh hoàng hôn khi vắng tiếng chuông buồn
Ai lên xứ hoa đào
Đừng quên mang về một cành hoa
Cho tôi bớt mơ màng
Chiều chiều nhìn mây trôi xa xa
Người về từ hôm nao
Mà lòng còn vấn vương
Bao nhiêu năm tháng cũ
Mà hồn nào thôi vấn vương
Giờ này nhìn sương khói
Mà thầm mơ màu hoa trên má ai
Tiếng thác Cam Ly vọng về chân mây vắng
Khi dãy đồi thông đã lặng đứng âu sầu
Chuông chùa ơi đừng buông tiếng thu phong
Trời Đà Lạt chiều nay còn lạnh lắm
Mưa rơi ướt cánh hoa đào
Nửa bay trước gió nửa vào tim tôi