Có chút bồi hồi trong phút chia ly
Có những mặt người không yêu là vì
Có những cuộc đời hết sức ngây ngô
Đi trong tình dài có người đã tới
Sao trong hồn này tiếng lời hấp hối
Tôi không là người u mê khờ dại
Đã hết thật rồi tiếng nói vui tươi
Có tiếng thở dài dưới gió thu đông
Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng
Có những mặt người
Giữa phố hoang mang
Có chút lệ nhòa trong phút hôn nhau
Có những vực bờ chôn theo tình đầu
Có vẫy chào về giữa chốn binh đao
Đi sao nặng nề kiếp người nhỏ bé
Xa xăm ngọn cờ quê nhà vắng gió
Tôi không kẻ thù nên đau từ độ
Tóc úa là nhờ những tháng âu lo
Có nắng vàng nghèo trên lối đi xa
Có tối thật đều trong linh hồn nhỏ
Có mắt thật nhiều dưới trán ngây thơ
Có chút lệ nhòa trong phút hôn nhau
Có những vực bờ chôn theo tình đầu
Có vẫy chào về giữa phố binh đao
Đi sao nặng nề kiếp người nhỏ bé
Xa xăm ngọn cờ quê nhà vắng gió
Tôi không kẻ thù nên đau từ độ
Tóc úa là nhờ những tháng âu lo
Có nắng vàng nghèo trên lối đi xa
Có tối thật đều trong linh hồn nhỏ
Có mắt thật nhiều dưới trán ngây thơ
Có chén rượu chờ
Trong quán đêm đêm
Có những bạn bè
Xanh như người bệnh
Có tiếng cười và
Tiếng khóc mênh mông
Tôi như mọi người mong ngày sẽ tới
Nhưng khi về lại thu mình góc tối
Trong tôi rụng đầy bao nhiêu nụ cười
Có nói được gì những tiếng bi ai
Có tiếng tù và hối thúc trong tim
Có đếm từng giờ trong khi nằm bệnh
Có nhớ vài lần những má môi xinh
Có tiếng tù và hối thúc trong tim
Có đếm từng giờ trong khi nằm bệnh
Có nhớ vài lần những má môi xinh