Anh vốn giàu sang lắm bạc nhiều tiền xuống ngựa lên xe. Bao nhiêu giai nhân hương sắc đậm đà, mơ được cùng anh kết mối tơ duyên. Mẹ cha anh cũng muốn con mình được trọn đôi. Thế nhưng cuộc đời đâu ai hay lắm bẽ bàng.
Anh vẫn thờ ơ trước những cô nàng áo lụa hài thêu. Anh yêu đơn phương bóng dáng yêu kiều, cô nàng học sinh áo trắng thơ ngây. Tình yêu anh đã trót trao nàng thật đậm đà. Dẫu chỉ thầm yêu nhưng con tim đã dại khờ.
Nhưng anh có biết đâu cô gái anh yêu vốn nhà nghèo khốn khó, nhưng cô màng chi gấm lụa sang giàu, dù thư anh đã viết trao nàng tỏ lời yêu. Sao ai vẫn thờ ơ khiến cho lòng anh xót xa. Bâng khuâng anh ôm nỗi tương tư tình đơn phương. Giàu sang làm gì mà mộng đầu chẳng thành câu. Anh anh chợt hiểu rằng tiền bạc vạn muôn có mua được tình thật đâu.
Anh muốn rời xa rũ áo sang giàu sống đời thảnh thơi. Cho con sông yêu không cách đôi bờ. Không tường rào che chắn lối yêu đương. Giàu sang chỉ chuốc lấy ưu tư vào con tim, hỡi nhân tình ơi xin yêu thương đến trọn đời.