Tôi nhớ Đà Lạt mơ
Ru lòng người lữ thứ
Với bao nhiêu ước mơ
Lưu luyến Đà Lạt thơ
Khi hoa anh đào
Nở đường lên phố xưa
Gập ghềnh suối đá
Lá chen hoa đẹp tươi
Với sương lam nhẹ rơi
Với chim ca ngàn lời
Thác ngàn lả lơi
Hẹn hò của giai nhân
Đón ai trong ngày vui
Cam Ly vô tư
Lên tiếng than muôn đời
Thông reo vi vu
Than thở như ngậm ngùi
Lữ khách bâng khuâng
Thương nhớ vô vàn
Cuộc tình duyên
Nàng trinh nữ
Linh Sơn đâu đây
Buông tiếng chuông ban chiều
Như ru ai say
Trong giấc mơ dạt dào
Cho thế nhân thôi
Ru hết u sầu
Để lòng quay
Về bến yêu
Thôi nhé Đà Lạt ơi
Xa rồi em có nhớ
Có thương trong lòng nhiều
Tuy tháng ngày dần trôi
Nhưng bao nhiêu kỷ niệm
Ngày xưa khó phai
Đà Lạt thương mến
Đã ghi trong lòng tôi
Biết bao nhiêu buồn vui
Lúc trao thân vào đời
Xứ lạnh yêu ơi
Đừng buồn để lạt phai
Nét son trên làn môi
Thành phố nào
Nhớ không em
Nơi chúng mình
Tìm phút êm đềm
Thành phố nào
Vừa đi đã mỏi
Đường quanh co
Quyện gốc thông già
Chiều đan tay
Nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ
Làm hồng môi em
Mắt em buồn
Trong sương chiều
Anh thấy đẹp hơn
Một sáng nào
Nhớ không em
Ngày chủ nhật
Ngày của riêng mình
Thành phố buồn
Nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa
Chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau
Trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu
Dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình
Sẽ cho mình
Mãi mãi gần nhau
Rồi từ đó
Vì cách xa
Duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó
Chốn phong ba
Em làm dâu nhà người
Âm thầm anh
Tiếc thương đời
Đau buồn em
Khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm
Tìm vui
Thành phố buồn
Lắm tơ vương
Cơn gió chiều
Lạnh buốt tâm hồn
Và con đường
Ngày xưa lá đổ
Giờ không em
Sỏi đá u buồn
Giờ không em
Hoang vắng phố phường
Tiếng chuông chiều
Chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người
Quên núi đồi
Quên cả tình yêu
Tiếng chuông chiều
Chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người
Quên núi đồi
Quên cả tình yêu