Chúng ta đã từng lẻ loi, đã từng mong chờ, đã từng mất mát. Đã vui sướng đến ngất trời , đã khóc như điên dại. Đã từng say mê, đã từng thất vọng, đã từng tìm thấy, đã từng bước qua. Đã từng học cách gieo trồng cái cây hy vọng trong lòng sau những mùa tươi tốt & héo tàn nối nhau qua. Đã từng đau lòng, đã từng tha thứ. Đã từng kỳ vọng, đã từng chấp nhận, đã từng thở dài, đã từng bao dung. Đã từng ao ước những điều viển vông, đã từng học cách hạnh phúc với những chuyện bình thường.
Từ Yêu Đến Thương, chỉ có những ai đã qua rất nhiều chuyện “đã từng” mới hiểu được con đường dài nối liền lại hai chữ cái giản dị hiền lành ấy.....
"Ở đâu đó giữa “chưa đủ” và “không có tí gì”.
Tôi vẫn luôn thèm được yêu. Dù chỉ một lần thôi.
Như một đứa trẻ đã từng qua đói rét, đã biết đến hơi ấm, đã được ôm ấp vỗ về trong những thoáng chốc ngắn ngủi mà ảo tưởng là vô tận...Thức dậy một sáng mai nào, lại thấy mình bị bỏ lại nơi góc một căn phòng trống, cửa sổ gió lùa, và mùa đông gió bấc thổi qua. Chúng ta chỉ có một cuộc đời, làm sao níu giữ được bước chân người? Làm sao khiến trái tim đừng mãi là một sinh vật ngỗ ngược và bất trị nữa? Mà hãy là một căn phòng yên vui có những ngọn đèn vàng ấm níu lòng người? Để người chỉ bước vào, mà đừng bước qua?