“Cô thấy cô đơn thực sự
mặc dù chính cô làm cho bản thân như vậy.
cô chưa yêu…chính xác hơn là cô chưa thực sự yêu.
mối tình thời học sinh với cô như là chuyện con nít nhớ lại cho vui.
và từ đó tới nay chưa có thêm mối tình nào.
nhiều chàng trai đến và đi cũng nhanh
cô cũng tiếc nuối vài người
nhưng với phép thử cho nhau thời gian
thì chưa có anh chàng nào vượt qua.
Cô thuộc tuýp sống thực tế.
cô không tin vào yêu nhau mãi mãi
mà chỉ tin vào ngày hôm nay yêu nhau chân thành là đủ.
Và có lẽ vì thế nên chưa anh chàng nào dám bước tới
và chấp nhận trò chơi tình yêu với cô.
bạn bè cô ai cũng bảo đừng kén quá, không ế đó
nào đâu cô có kén mà thực sự chưa có ai làm cô rung động.
mà cũng có khi do cô quá lạnh
lạnh đến mức chả có ai dám mang lửa đến để băng tan.
thời gian với cô là thước đo chuẩn cho tình yêu.
có nhiều cảm xúc ngỡ là yêu rồi
nhưng chỉ vài ngày sau lại thấy là chỉ thoáng qua mà thôi.
và cũng có nhiều cảm xúc cũng giống như là yêu
nhưng rồi đến lúc nhận ra
có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
còn nếu mà đó là tình cảm thực sự
thì dù như thế nào nó vẫn vẹn nguyên trong tim.
cô rất trân trọng tình cảm người khác dành cho mình.
thế nên cô không muốn dối tình cảm
không muốn kiểu cứ yêu đi
cho có người bên cạnh cho đỡ trống vắng cô đơn.
cô không muốn
một chàng trai sau một cuộc tình đau khổ vì bị lừa dối,
mà phải là càng tôn trọng cô gái đó hơn.
đó là cách ứng xử của cô trong tình yêu.
cô luôn sợ làm tổn thương người khác
nên thà làm người ta buồn
trước khi có tình cảm sau đậm
còn hơn là hằn một vết sẹo vào lòng.
vì sẹo dù có thể xóa thế nào vẫn còn lại dấu vết…”