Đêm tàn canh hắt hiu gió lạnh
Hồn ngẩn ngơ dưới đèn xanh
Muôn dặm vời vợi hay chăng cố nhân
Thương kẻ nơi khuê phòng
Hoa tan tác
Cuốn theo gió đưa ngoài song
Còn gì nữa đâu để chờ mong
Tâm sự đòi đoạn bao nhiêu nhớ thương
Theo lá thu rơi rụng bên đường
Em ơi mai chị đi rồi
Thì vườn xưa đã phai mùi hương phấn
Còn ai đâu trong mỗi chiều nhạt nắng
Mà đứng mà mơ lá rụng trắng sân vườn
Em cho chị nhắn lại rằng
Xin người ta đừng giận đừng hờn
Đời người con gái mười hai bến nước
Chị bây giờ như hạt mưa sa
Ngày mai này chị cất bước vu quy
Xin gởi lại em mẹ yếu cha già
Xin giã từ xóm cũ làng xưa
Giã biệt sân trường
Với hàng hoa phượng thắm
Người đã ra đi
Bỏ một người hiu quạnh
Vội vàng chi khi gió lạnh chưa về
Lỡ một lần yêu
Bởi chẳng vẹn câu thề
Hoa tàn thu rơi rụng sau vườn
Lòng thắt se nỗi sầu thương
Lỡ trôi dòng lệ vu quy gió buông
Có lẽ bao đêm lạnh canh trường
Rồi đây có kẻ ngoài xa
Gục đầu cúi mặt
Không biết buồn gì
Mà dòng lệ trào tuôn
Em ơi
Đường vào duyên nợ từ đây hai lối rẽ
Cũng như con tim này
Không thể xẻ làm đôi
Kẻ có chồng chưa chắc hẳn là vui
Người ở lại trọn đời nuối tiếc
Tình chỉ đẹp khi tình dang dở
Lời thơ nào buồn bã lắm em ơi
Cuộc tình đến thế thì thôi
Thương ai cam chịu lẻ loi một mình
Một bài thơ viết mãi chẳng thành câu
Gà trong xóm đã bắt đầu giục giã
Sương thu lạnh buốt khuê phòng
Thư viết đôi dòng
Xin gởi lại người yêu