Thành phố nào
Nhớ không anh
Nơi chúng mình
Tìm phút êm đềm
Thành phố nào
Vừa đi đã mỏi
Đường quanh co
Quyện gốc thông già
Chiều đan tay
Nghe nắng chan hoà
Nắng hôn nhẹ
Làm hồng môi em
Mắt em buồn
Trong sương chiều
Anh thấy đẹp hơn
Một sáng nào
Nhớ không anh
Ngày chủ nhật
Ngày của riêng mình
Thành phố buồn
Nằm nghe khói toả
Người lưa thưa
Chìm dưới sương mù
Quỳ bên anh
Trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu
Dẹp mộng yêu thương
Chúa thương tình
Sẽ cho mình
Mãi mãi gần nhau
Anh ơi nếu được mãi mãi
Gần nhau thì đời
Đâu có ai gọi là
Vực thẳm
Mang nỗi cô đơn
Của một đời tuyệt vọng
Một thời xuân đổ lệ
Biết bao lần
Duyên kiếp tình chung
Hay duyên kiếp nợ đần
Đêm gặp nhau
Bên hồ than thở
Cũng là lần cuối cùng
Hội ngộ giữa đồi thông
Đà Lạt đêm buồn
Lẩn khuất trong sương
Rừng núi cao nguyên
Cảnh vật cũng u sầu
Một Tống Kim trời lẻ
Bạn biết về đâu
Cất tiếng thê lương
Như nỗi sầu vạn cổ
Rồi từ đó
Vì cách xa
Duyên tình thêm nhạt nhoà
Rồi từ đó
Chốn phong ba
Em làm dâu nhà người
Âm thầm anh
Tiếc thương đời
Đau buồn
Em khóc chia phôi
Anh về
Gom góp kỷ niệm
Tìm vui
Thành phố về khuya
Chập chờn ánh điện
Tiếng suối pha pha
Vọng lại giữa đêm buồn
Hiu hắt rừng thông
Lá chết rụng bên đường
Anh hỏi em bao giờ
Mình gặp lại
Em bỗng ngập ngừng
Chưa biết trả lời sao
Đỏ tình lỡ duyên
Sang ngang
Nắng mưa cam chịu
Bẻ bàng đời qua
Chuông chiều từng tiếng
Ngân nghe não nề
Duyên phận xót xa
Chuyện tình
Thành phố buồn
Lắm tơ vương
Cơn gió chiều
Lạnh buốt tâm hồn
Và con đường
Ngày xưa lá đổ
Giờ không anh
Sỏi đá u buồn
Giờ không anh
Hoang vắng phố phường
Tiếng chuông chiều
Chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người
Quên núi đồi
Quên cả tình yêu
Từng giọt sương rơi
Hay mắt em đẫm lệ
Trong buổi chia tay
Đà Lạt cõi sương mờ
Từng bước ngoái về
Trên dốc đá rêu xanh
Mưa lất phất nhạt nhòa
Trên phố vắng
Tiếng chuông nức nở
Đêm trường thấp thoáng
Sương buồn khi thành phố
Về khuya