Hò...ơ...ơ...ớ. ..ơ...ớ...ơ...hớ hơ hơ hờ ,
Đước đã mọc thành rừng gỗ thước
Gió càng lay càng dựng thành đồng
Đước, tràm cũng sống anh hùng
Rễ sâu bám đất ngọn xông thẳng trời
Đất thiêng từ máu bao người
Đúc lên hào khí chói ngời Nam phương.
Cà Mau gan gộc là thường
Sáng từ chớp biển mưa nguồn sáng lên
Dù cho dù cho cuối bãi đầu ghềnh
Hòn Khoai, Đá Bạc vẫn bên rừng vàng
Đầm Dơi...Đầm Dơi...Cái Nước, Chà Là...
Tam Giang, Bãy Háp song pha,...
Cái Tàu...
Đầm cùng vẫy gọi Gành Hào
Băng băng rẽ sóng đẹp màu...nước non
Trên cao, trên cao rợp bóng cờ sao
Còn nghe tiếng gọi cha ông vọng về
Trung trinh chỉ một lời thề
Lời thề Đất Mũi chẳng hề phôi pha