Cổng thành cô liêu
Còn vương ánh trăng
Đạp mây đến giấc mơ kia
Lại điểm tô vài ngọn lưu ly
Núi cao lãng mạn
Nàng cầm u lan
Nở trong tuyết sương
Mà đôi mắt ánh lung linh
Hồ điệp tung cánh bay
Muôn sắc lượn lờ
Tì bà buông lơi đầy trần ai
Đánh thức giấc mơ dài
Rồi non sông thế thái
Trước kia đã thay đổi
Ôi đàn ai trầm tư buồn vương
Nghe lai láng bi thương
Vài câu cảm khái
Vòng nhân sinh cứ
Quẩn quanh trôi lập lờ
Cứ khỏa lấp bao mộng mơ phù phiếm
Ngàn năm sau sách sử
Bao đời đối thay
Khắp nhân gian đầy vơi bao nỗi đau
Phá kén con bướm kia vút bay
Cho duyên phận đôi lứa nên ước hẹn
Tựa như kính hoa thủy nguyệt
Rồi nàng bay đến tay chàng
Tha thiết gọi chàng
Ngày ngày trôi qua
Lặng câm xiết bao
Đạp mây đến giấc mơ kia
Đời thật hoang liêu làm ta
Chôn dấu đi ái hận
Bầu trời xa xăm kìa hai đám mây
Rồi giây lát cũng qua thôi
Chiều ai vang tiếng ca
Thương tiếc phận này
Lòng người rêu xanh dần phủ lên
Chẳng hối tiếc ân hận
Rồi quay lưng chói sáng
Bóng trăng dưới cây tùng
Nơi biển khơi đàn ai
Nỉ non theo cơn gió qua đây
Chờ năm tháng ấy
Vòng nhân sinh cứ
Quẩn quanh trôi lập lờ
Cứ khỏa lấp bao mộng mơ phù phiếm
Ngàn năm sau sách sử
Bao đời đối thay
Khắp nhân gian đầy vơi bao nỗi đau
Phá kén con bướm kia vút bay
Cho duyên phận đôi lứa nên ước hẹn
Tựa như kính hoa thủy nguyệt
Rồi nàng bay đến tay chàng
Tha thiết gọi chàng
Vượt năm non đã
Nhìn trăng ba nghìn trượng
Đã luyến tiếc bao mùa hoa tàn úa
Nhiều năm qua mỗi
Mình ta nhìn tuyết rơi
Gió vi vu thổi qua mi mắt ta
Phá kén con bướm kia vút bay
Cho duyên phận đôi lứa nên ước hẹn
Ngoảnh đi đến khi ngoảnh lại
Lời truyền năm ấy
Nay thành mây khói nhạt nhòa
Mộng phù sinh thuở ban đầu
Nay vốn ảo huyền