Hồng trần mênh mông
Vận mệnh khó tránh
Một màn ký ức nơi hoang thành
Chờ đợi thơ ngây
Một người đến đó
Mở lòng ta ấp ôm tâm hồn ta
Thiên hoang địa lão sợ nhất là
Thù hận miên man
Tiêu hoang tháng năm
Bao năm ta tự hỏi
Liệu người sống lại
Thiện niệm trong ta
Như ánh sao sáng
Giữa đêm lạnh cô đơn mình ta
Chuyện xưa cứ quanh quẩn
Nhóm trong lòng ta
Thêm một tia sáng mong manh
Hoang thành cô đơn quá
Giờ đây mang những
Nhân quả kia đến tặng ta
Những nhân quả như đang độ ta
Độ năm tháng thâm trầm
Cớ sao lòng này
Chấp nhất khó từ
Ta đoạn tâm ma ấy
Còn ai tha thứ
Ta từ trong số phận
Mong trở về phút ban đầu
Thiên hoang địa lão sợ nhất là
Thù hận miên man
Tiêu hoang tháng năm
Bao năm ta tự hỏi
Liệu người sống lại
Thiện niệm trong ta
Như đôi cánh ấy
Giữa đêm lạnh cô đơn mình ta
Chuyện xưa cứ quanh quẩn
Nhóm trong lòng ta
Thêm một tia sáng mong manh
Hoang thành cô đơn quá
Giờ đây mang những
Nhân quả kia đến tặng ta
Những nhân quả như đang độ ta
Độ năm tháng thâm trầm
Cớ sao lòng này
Chấp nhất khó từ
Ta đoạn tâm ma ấy
Còn ai tha thứ
Ta từ trong số phận
Mong trở về giây phút ban đầu