Khi bao núi sông
Không còn hiểm trở chông chênh
Đến dòng sông, ngừng trôi mãi
Xuân thu cứ trôi
Đông hạ chẳng thể phân
Nơi đây hóa hư vô
Ta chẳng tuyệt vọng
Thì ta chẳng bao giờ
Chia tay với chàng
Không thể nói câu cách xa
Niềm ân cần kia làm ta xao xuyến
Tơ vương trong lòng ta
Để ta đi khắp chốn nước non
Để ta phiêu du biển trời
Để ta đi bốn bể thảnh thơi
Hát lên khúc ca khải hoàn
Để ta nâng mấy chén đối câu
Để ta quên đi nỗi sầu
Để ta luôn nắm lấy tuổi xuân
Sống trong tháng năm khát vọng
Khi trên núi cao
Không còn mặt trời ngang qua
Đến thời gian ngừng lại không trôi
Đông qua đến xuân sang
Hạ rồi lại thu
Khi bao cỏ cây hoa lá lụi tàn
Thì ta chẳng bao giờ
Chia tay với chàng
Không thể nói câu cách xa
Niềm ân cần kia làm ta xao xuyến
Tơ vương trong lòng ta
Để ta đi khắp chốn nước non
Để ta phiêu du biển trời
Để ta đi bốn bể thảnh thơi
Hát lên khúc ca khải hoàn
Để ta nâng mấy chén đối câu
Để ta quên đi nỗi sầu
Để ta luôn nắm lấy tuổi xuân
Sống trong tháng năm khát vọng
Khi bao núi sông
Không còn hiểm trở chông chênh
Đến dòng sông, ngừng trôi mãi
Xuân thu cứ trôi
Đông hạ chẳng thể phân
Nơi đây hóa hư vô
Ta chẳng tuyệt vọng
Khi bao núi sông
Không còn hiểm trở chông chênh
Khi bao núi sông
Không còn hiểm trở chông chênh