Khói thuốc trắng
Làm con người quên đi tù tội
Chén rượu đắng
Ngậm đi cho anh cơ hội
Đời anh đang âm còn gì đâu em
Trời mưa lâm thâm em đi đâu em
Sẽ đến lúc em nhận ra
Sự phức tạp từ con người anh
Nó không đơn giản
Như em từng biết đâu
Lúc em cười anh thấy đau nhức lắm
Ừ em ngủ đi khi còn đâu sức
Anh thức để ngắm em
Vẫn ánh mắt ấy vẫn đôi môi ấy
Em cười và nhìn anh
Vẫn nụ hôn ấy
Giọng nói bàn tay vẫn của ngày ấy
Anh thì lại khác
Không như ngày trước đâu
Anh không còn phải là
Cuộc sống của riêng mình em
Chưa từng một giọt nước mắt
Chưa từng một lần anh nắm chặt tay
Anh không giải thích
Vì ai
Anh nhớ em
Chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy
Đến với anh đi
Một lần nữa thôi được không em
Đừng call anh những lúc
Em không còn là chính mình
Anh ghét cái mùi kích thích
Ở trong người em
Như đang hình dung mọi việc
Đằng sau bữa tiệc
Với những câu chửi thề
Mà anh đang phải lắng nghe đó
Em không phải là người đau khổ nhất
Đây cũng không phải nỗi đau nhỏ nhất
Cho nên em đừng đi
Tìm những điều gì đã mất
Mà hãy xem những thứ
Bị đánh cắp trong con người em
Tiền bạc đang vùi
Anh xuống dưới đầm lầy
Ai cho anh thước dày
Ai sẽ kéo anh lên
Và ai sẽ dìu anh đi
Ai dọn bữa cơm cho anh ăn
Liệu đó có phải là em
Ai sẽ chịu hy sinh
Không phải những giọt nước mắt
Đắng cay chịu đựng
Thì liệu đó có phải là em
Anh sẽ làm theo điều em nói
Từ bỏ tất cả đàn ông mà