Đã bao lâu rồi
Những khoảng cách giữa các ngón tay anh
Nó đang cần một sự lấp đầy từ em
Rồi anh không biết anh không biết
Anh không biết được là
Anh đang tìm về nơi đây
Hay cảnh vật nơi đây
Đang tìm lại anh
Nơi con phố xưa
Nơi ta đã từng hẹn hò
Nơi em đã từng đứng lặng khóc
Và cũng là nơi
Anh đã bước chân ra đi
Đó là khi em nhìn anh mà không nói
Đó là khi đứng trước mặt anh
Em lại bối rối
Đó là khi mà
Giọt nước mắt của em nhẹ rơi
Và đó là khi mà
Anh cảm thấy lòng nhẹ thảnh thơi
Như được ngã giữa bụi hoa hồng
Cảm giác êm ấm
Ngắm nhìn về chiếc cầu vồng
Giữa vùng đất rộng mênh mông
Bên cạnh là một dòng sông
Em là con cá nào trong đó
Vì anh là thằng đàn ông
Mà cô gái nào cũng mong có
Vì em quá ích kỉ
Khi thấy cuộc đời anh xuất hiện
Một người em gọi là Mrs. Sadi
Xin lỗi - anh là Mr. đê tiện
Anh nhẫn nhục chịu đựng
Để em là người chiến thắng
Vậy sao em vẫn tục vậy
Đừng trách anh kẻ hiếu thắng
Anh chẳng có một giấy tờ gì với em
Nên đừng đem giọt nước mắt ra
Để níu kéo
Em luôn biến vuông thành tròn
Mà lại biến tròn thành méo
Không thích anh đưa ra ánh sáng
Đừng trách sao thành bông hoa héo
Đó là khi
Khi thấy em trong những bộ cánh mới
Đó là khi
Khi thấy em bên nhưng con người mới
Không phải những người thân quên
Liệu điều đó có an toàn
Cuộc sống toàn những người mới đến
Liệu bản thân em vững vàng
Anh không biết anh đang ghen
Hay anh đang tự tạo ra
Một khoảng không gian
Toàn màu đen và khói mờ xa hoa
Sáng hút chiều xả đêm
Đợi ngày mới đến
Cuộc sống này vẫn xoay tròn
Với những nỗi buồn khó quên
Và anh biết, anh đang phải tự đấu tranh
Với những ám ảnh
Luôn hiện ra trước mắt
Bọn họ tranh giành nhau
Giữa cái được và mất
Còn anh ngồi gặm nhấm
Với nỗi buồn u uất
Anh chán ngán những con đàn bà
Chỉ đến với anh lúc anh vui
Anh nhớ một con đàn bà
Luôn ở bên cạnh những lúc anh tủi
Nấu bát cơm canh ngọt bùi
Và chia sẻ từng hạt cơm trắng
Giúp anh đứng vững dậy
Trong những ngày tháng cũ cay đắng
Đó là ai
Ai trong tay người ta
Đó la anh
Đứng nhìn góc khuất xa
Đó là em
Vẫn mãi tóc dài mượt mà
Đó là anh
Đứng nơi chốn cũ
Lặng nhìn em bước qua
Đi như con gió đầu mùa thu
Bỏ ngỏ giữa cái mới và cũ
Phân vân những cuộc chơi và giấc ngủ
Sống cả cuộc đời chưa đủ
Phải chăng đó là tình cảm
Phải chăng là những giấc ngủ
Những giấc mơ vội vàng
Đã bao lâu rồi
Anh mới lại fly hight
Là sau những tháng ngày bình yên
Hôm nay đặt bút cầm mic
Vì chưa bao giờ em thích nghe anh hát
Bởi vì anh chẳng bao giờ
Làm được như những lời anh sáng tác
Kết thúc nhưng câu chuyện phù phiếm
Và cảm xúc này
Cũng đã nhạt không tìm kiếm
Anh lang thang giữa một nơi
Chỉ có đồng tiền và những ả ***
Chốn thị thành những cặp mắt nhìn nhau
Và anh biết
Phải mất bao nhiêu thời gian và sức lực
Để tồn tại giữa một lũ bạn
Không có đức
Và chờ đợi khi chén rượu cạn
Không còn sức
Khi anh đã
Và đang rất cố quên em
Sao trí nhớ vẫn luôn trầu trực
Và hành hạ
Dày vò mỗi khi anh về chợp mắt
Anh vẫn luôn đắn đo
Liệu sâu trong trái tim em
Nó có tồn tại một mối thù hằn
Giữa hai đứa mình
Có một chút duyên nhưng không phận
Liệu em đã quên hay vẫn hận
Cả một câu chuyện
Mà anh vẫn thường kẻ cho em nghe
Mỗi khi đêm về, em ôm anh trên xe
Hôm nay vẫn ngày như vậy
Nhưng không gian nó đã khác
Con đường nay chỉ một người
Cùng những chiếc là vàng rơi lác đác
Khuôn mặt không còn nụ cười
Mà gắn vào đó một vẻ hốc hác
Vẫn là anh thôi
Trên những đoạn đường
Mà từng con thiêu thân
Như lao vào rồi bám vào mắt anh
Trên dọc phố nối
Và đó là khi
Mà giọt nước mắt của anh rơi