ĐÀ LẠT HOÀNG HÔN
Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ
Màu lam tím Đà Lạt sương phủ mờ
Từng đôi đi trên phố vắng
Bước chân em giữa không gian, hoàng hôn xua màn đêm.
Đứng trên triền dốc nhìn xuống đồi thông
Hàng cây thẩm màu đèn lên phố phường
Giờ đây hơi sương giá buốt
Biết ai thương bước cô liêu
Một người đi trong sương rơi.
Đà Lạt ơi, có nghe chăng Cam Ly khóc tình đầu dang dở
Đêm xuống Than Thở vang cung buồn, tim sắt se tâm hồn
Người đi trong bóng cô đơn.
Khách du tìm đến thành phố ngàn thơ
Nhặt hoa thấy lòng buồn không bến bờ
Gần nhau, xa nhau mấy nỗi
Hỡi quê hương xứ sương rơi
Đà Lạt ơi, Đà Lạt ơi!!!
MÁ HỒNG ĐÀ LẠT
Đà Lạt lắm sương mù phải không hỡi cô em má hồng
Đẹp như ti-gôn vừa nở
Đà Lạt lắm hoa rừng phải không
Lối đi xinh tươi vô cùng, rất đẹp là lúc hoàng hôn
Đà Lạt lắm thông già phải không
Tóc thông xanh núi đồi, tình yêu sao như gần gũi
Đà Lạt lắm chim trời phải không
Líu lo ca vang cả bầy như mừng du khách về đây
Ta vẫn nghe Đà Lạt yên vui lắm
Đó quê hương của nàng thơ
Ta vẫn nghe đường vào quanh co khuất mờ
Tuyệt trần là hồ Than Thở
Ta vẫn nghe đường về Prenn quyến rũ
Thác Prenn như mộng trần gian
Nhưng vẫn chưa một lần đi thăm xứ lạnh
Vì đời còn lắm gian truân .
Ngày nào đó ta về đợi nhau nhé cô em má hồng
Đẹp như tranh thơ tuyệt tác
Ngày nào đó ta về để đưa gót chân cô em trang đài
Đi vào mê đắm Đà Lạt
Ngày nào đó ta về để đưa gót chân cô em trang đài
Đi vào mê đắm Đà Lạt .