Em, thời gian sẽ dịu nỗi đau, nhưng cũng sẽ làm thấm sâu, những giọt nước mắt đêm thâu, mẹ cha...
Em, đã đứng trong lòng giếng khô, nhìn thấy mây mù núi xô, chẳng biết mai đời mình đến đâu, oh oh ...
Em, cho tôi hôn em rơi nước mắt, đưa em ra khỏi rừng hoang, quên đi chua cay đang đợi chờ...
Ai, đã mang đi ngây thơ tuổi em, chôn sâu trong những đắng cay, nỗi đau một đời mang lấy...
Có bao nhiêu, có bao nhiêu, tháng ngày tuổi thơ, em đã đổi lấy ánh mắt hận thù...
Có bao nhiêu, có bao nhiêu, bài học tình yêu, em đã đổi lấy năm tháng hận thù...
Em đã...ôm lấy...em đã...mang lấy...