Trên quãng đường mòn, chung một lối đi, trên quãng đường mòn, khi tan trường về, trên đường chung lối, anh chờ em tới, bước mòn đưa lối làm quen. Trên quãng đường mòn, chung một lối đi, trên quãng đường mòn, sáng sáng trưa chiều, chung trường chung xóm, khi vừa khôn lớn, nên mình đã phải lòng nhau.
Rồi một chiều mưa, cho đôi mình gặp, chuyện trò bên nhau, dưới gốc cây dừa, mưa ướt tóc thề, lạnh mềm vai em, mưa trắng lối về, lạnh đầy tim anh. Tình chiều mưa bay, em đã hững hờ, chợt buồn lên môi, nghe anh kể chuyện, đời gối sông hồ, làm mình xa nhau, em khẻ cúi đầu, nhìn giọt mưa ngâu.
Trên quãng đường mòn, tôi về lối xưa, sau những năm dài, hôm nay trở lại, lối mòn vẫn đây, sao mà chẳng thấy, bóng người chung xóm ngày xưa. Trên quãng đường mòn, cho lòng héo hon, trên quãng đường mòn, hôm nay chỉ còn, mưa chiều giăng lối, đi về sớm tối, bây giờ thui thủi mình tôi.