Như mùa thu trút lá vàng
Ngậm ngùi em khóc cho tuổi thơ qua mau
Hồn nhiên cũng rơi khỏi tầm tay với xa
Trên từng thung lũng buồn
Em lệ nhòa trên tóc
Trên từng thung lũng buồn
Từng thung lũng buồn
Mùa thu đã trở mình trên gót nhỏ
Dìu em đến người
Bằng vòng tay nâng niu hạnh phúc
Trên từng cơn lốc mềm
Hồn em đã ngủ vùi trong tiếng thở
Tình tôi cũng mù theo cơn lũ nào
Là lần em đã khóc cho tình yêu
Em như ngọn buồn rơi
Tuổi thơ ngây đã xếp chân môi hồng
Em rơi vào đời tôi
Tình yêu em khôn lớn trong dịu dàng
Ôi nỗi dịu dàng nào đã ngời sáng
Trên môi người
Trên từng cơn lốc xoay đời
Thuyền tình đã đắm trong vòng tay u mê
Dù ta có đi trên nghìn thu đắng cay
Trên từng nỗi khốn cùng
Nhưng tình đôi ta biết bao giờ nguôi...