Hơ ơ miền Trung đất hẹp ruộng khộ Bàn chân ai bước Hơ ơ bàn chân ai bước (ơ) đi mô (mà ) vội vàng.
Hê ơ Người đi ngàn dặm quan san. Ngày đêm mỏi bến ơ ơ Hơ Ngày đêm mỏi bến đò ngang ai chờ.
1. Miền Trung đời vui xới trên ruộng cằn. Trời gieo bão mưa thiên tai còn mãi in hằn.
Dù khó khăn nhọc nhằn nhưng vẫn không dừng bàn chân, vượt qua giông tố gắng công trong từng đời dân.
2. Hải Vân đèo mây xứng danh hùng quan. Trịnh Nguyễn rẽ phân sông Gianh ngày ấy tương tàn.
Trường Sơn còn trùng vây nuôi chí anh hùng trời mây, trải bao năm tháng gánh giang sơn ngày sum vầỵ
Ðây Huế đẹp mộng mơ, đây núi Ngự nên thơ soi bóng Hương Giang lòng ngẩn ngợ Trường Tiền lặng nghe khoan thai tiếng chuông Thiên Mụ, hồn lăng tẩm xưa mịt mù. Ðêm sông đò dưa ca Huế, hồn phố xưa mê về Hội An.
Vang tiếng Hịch đầu quân, xưa Nguyễn Huệ Tây Sơn xây chiến công oai hùng mùa xuân. Ðà Lạt mộng mơ, Nha Trang ghé qua tháp Chàm, Hoàng Sa đứng bên Trường Sạ Mên mông biển trời hoa gấm, sông núi thiêng liêng này của ta.
Ðây đất rừng Tây Nguyên núi non chập chùng âm vang cồng chiên. Múa hát trong tình thân ngát hương rượu cần say tiếng đàn Tơ rưng. Vai em gùi nương rẫy suối reo nỗi mừng đã qua nghèo đóị Ngô khoai cà phê ấm lửa thiêng bập bùng cùng vào ngày hội mùạ
Hò ơ hò khoan khoan lơ hò lờ, giông gió đã qua đi không chực chờ. Tôm cá nặng đầy khoang dô hò thuyền ta cuốn lưới vô bờ. Nuôi chí cần lao ta chung một lòng, vun tưới mồ hôi rơi trên ruộng đồng. Mình đồng da sắt nào cùng gánh vai lướt qua gian laọ
Ôi đất miền Trung như thân mẹ hiền, vai gánh nặng đau thương thâm ruột mềm. Tay của mẹ chở che đưa đường đàn con đi suốt Bắc Nam. Nay những ngày gian lao phai mờ rồi, trong mắt mẹ tương lai nở cụ cườị Mẹ thầm mong con mình khôn lớn dâng đời mùa màng xanh tươị
Repeat (1)
3. Trời đêm ngầm ôm ấp bao mầm đời, địa linh hữu sinh danh nhân tài trí bao ngườị Ôi đất thiêng mẹ hiền như suối xuôi nguồn thần tiên. Mẹ ban hơi ấm sữa thơm nuôi đàn con hiền