TIẾNG ĐỘC HUYỀN
Xa xa sóng biếc bao la trời nước,
Bến sông xanh lặng lẽ xuôi dòng.
Ai đã gieo bao cung đàn tha thiết,
Cho kẻ ly hương ray rứt tơ lòng.
Sông Bác Sắc sóng đùa theo bọt nước,
Tưởng chừng như ai thả lá đề thơ.
Trời sang thu lành lạnh dưới sương mờ,
Đàn hải điểu dật dờ theo khói sóng.
Bắc Cần Thơ đợi giờ đò cặp bến tôi nghe đâu đây đồng vọng tiếng ca… buồn.
Đôi vợ chồng son với một chiếc độc huyền. Tay nương chiếc gậy tre, tay ôm chiếc đàn sương gió, hai mái tóc bạc màu bởi dày dạn gió sương. Có lẽ từ khi mới bắt đầu cất bước ly hương họ cũng đã bao phen nhỏ lệ khóc thương đời. Nên sau bờ mi sâu thẳm chơi vơi đôi mắt tinh anh đã mất rồi ánh sáng.
Nghe tiếng nhạc lời ca của đôi vợ chồng nhạc sĩ mù lòa tăm tối, tôi bâng khuâng chưa muốn vội sang buồn. Bến bắc chiều nay lành lạnh khói sương mờ, thôi thì ngồi xuống đây nghe vài câu vọng cổ để vơi nỗi ưu phiền bởi gió bụi đường xa, sóng trập trùng ngoài sông rộng bao la, đàn hải điểu là đà trên mặt nước. Tôi bỗng rưng rưng đôi dòng nước mắt gửi trọn hồn mình qua tiếng nhạc lời ca.
Em cất tiếng ca bản tình Lan và Điệp,
Tiếng em buồn não nuột tựa lời than.
Tôi nhớ giọng ca nữ nghệ sĩ Út Bạch Lan,
Buồn hơn cả những điệu đàn thiên cổ.
Em ca rằng, Điệp ơi mái tóc xuân xanh em đã cắt đi sau lời khẩn nguyện trong khi giữa thiền môn vọng lại tiếng chuông …. buồn.
Nức nở lời ca não dạ khách qua đò. Sông Bác Sắc gió chiều chuyển hướng sóng rạt rào trải lạnh giữa hoàng hôn. Nghe lòng trống trải cô đơn, buồn theo những tiếng độc huyền chiều tan. Sông dài sóng cuộn mênh mang, lửa binh vạn nẻo lầm than một người.
Nghe tiếng đờn ca mà lòng tôi chua xót nước mắt từ đâu bỗng tuôn rơi từng giọt xuống vai gầy. Quay mặt đi, tôi nhìn theo những cánh chim khuất dạng cuối chân trời. Tôi nhớ giọng ca của Mỹ Châu, Lệ Thủy đã ám ảnh hồn mình qua những lúc canh thâu.
Giờ đây xuôi ngược về đâu,
Cánh chim bạt gió dãi dầu nắng sương.
Kiếp tằm nặng mối tơ vương,
Ngồi nghe sóng vỗ mà thương phận mình.
Câu vọng cổ cuối cùng vừa dứt tiếng song lan đã thấy dạng con đò lướt sóng, thôi giã biệt Tây Đô nhiều thơ mộng những tiếng độc huyền với giọng hát liêu trai. Người ơi, người đâu biết kẻ đang nghe đàn kẻ ấy là ai, tôi cũng không dám hỏi người từ đâu tới, hai chúng ta là hai kẻ chân trời góc biển, cùng cảm thông nhau những tiếng tơ đồng. Bản ca buồn người dạo tôi nghe, tôi cũng xin tặng lại mấy dòng thương nhớ. Đêm đêm trở giấc ưu phiền, nhớ tiếng độc huyền nơi bến lạnh chiều xưa./.