BUỒNG CAU QUÊ NGOẠI
Chiều chiều ngửa mặt lên trời,
Ngó bầy cò trắng bay về nơi đâu.
Ngập ngừng tay xách buồng cau,
Ngó về quê ngoại biết đâu mà về.
Quê ngoại tôi, ở mãi trong đồng sâu, quê ngoại tôi có rất nhiều cau, có rất nhiều trầu. Quê ngoại tôi cũng nhiều muỗi mắt, cũng nhiều đĩa vắt (Ố...ô...hồ…hồ).
Ai đi đâu, đã từ lâu, xa đồng sâu nay về đây về trong khói lửa. Tay xách buồng cau, ngơ ngẩn bờ ao, biết đâu mà… về.
Quê của bà tôi nằm sâu nơi chân trời mờ mịt ấy không bết có chờ mong người cháu ngoại muốn quay… về.
Đang ngơ ngẩn dừng chân nhìn khói quyện tư bề, lối mòn cũ cỏ lau dầy đặc, đường vào làng đã gãy nhịp cầu tre. Xóm nhà quen ở đầu ngõ ngày xưa chỉ còn lại đám rừng hoang hiu quạnh. Khiến đâu mất những gì nơi quê ngoại mà hồi nào tôi còn khắc ghi trong trí nhớ.
Buồn nào hơn buồn đi xa xứ,
Nhớ nào bằng, nhớ tổ nhớ tiên.
Tôi ra đi khi quê ngoại còn vui, có hàng cam sai trái có bờ chuối xanh thơ bên mấy nọc trầu vàng. Có bóng ngoại tôi đầu bạc như bông đang lụm cụm trồng hành. Miệng rầy chó, mắng mèo chửi vịt, rồi lại vào nhà lấy thóc cho ăn. Chửi mà thương chứ không phải ghét vơ, tánh hệch hạc cưng con cưng cháu. Bóng hình kia in sâu vào tâm não cho đến trọn đời tôi không thể mờ phai.
Ngoại tôi nhà nhỏ xiêu xiêu,
Không nhiều tiền bạc mà nhiều trầu cau.
Trải qua mấy cuộc bể dâu,
Vườn cau hết trái, vườn trầu héo bông.
Chắc bà cũng muốn gây lại giống trầu cau để sớm tạo nên tình thắm tươi nồng đượm nghĩa cau… trầu.
Nhưng khói lửa chưa yên và quê ngoại vẫn âu sầu. Nếu trồng được dây trầu xanh lá thì cũng không thể nào trồng kịp cây cau. Có trầu mà thiếu trái cau, lạt tình lạt nghĩa lạt màu son tươi. Đường về quê ngoại xa xôi, buồng cau mang nặng tình ai thương bà. Chiều chiều ra đứng bờ ao, trông về quê ngoại ruột đau chín chiều. Đường không cách trở bao nhiêu, cò bay thì được, tôi về thì không. Xin lữ khách hãy gửi theo cánh cò bay niềm thương nỗi nhớ đến làng xưa đang nức nở đợi chờ.
Nhưng đừng trở lại làm chi trong khói lửa mịt mờ. Đừng tìm kiếm những gì nơi quê ngoại vì nó đã biến thành tro bụi tang hoang. Dừng chân đây mà đổ lệ đau thương rồi tưởng tượng một nắm mồ lạnh lẽo đã vùi sâu bóng hình thân yêu cũ để nghìn thu không thấy mặt người về.
Thời gian ơi hỡi thời gian, phải chăng quê ngoại đã tàn về xưa. Bà không ngại gió sợ mưa, mà buồn ngăn cách mà sầu chia phôi. Quê xưa ôi kẻ ra đi bỏ làng xa xứ phút nào quên rồi cũng nhớ cũng thương. Lòng của ai chẳng có một quê hương, một bà ngoại lưng còng tóc bạc, tiếng cười vang trong hố sâu trụy lạc thua câu hò ấm áp của quê hương, tiệc tùng ngon đầy mỹ vị cao lương cũng không bằng tình ngoại tôi son sắc với cau trầu.
Ai dù xa xứ bao lâu,
Đừng quên bóng ngoại trồng trầu ươm cau.
Con cò cất cánh bay mau,
Nhìn theo mà nhớ đường vào quê hương./.