TRƯỜNG TƯƠNG TƯ
Nguyệt: Trái tim…vỡ nát buổi ban đầu, tình là sầu, đời là mộng, mẹ đây mới thêu 2 cánh uyên ương.
Giữa..ơ.., tiếng..ơ..nhạn kêu sương….
Nghỉ lại..ơ…phận mình càng thương..ơ..
Ôi hỡi con ơi..ơ..suốt 18 năm qua, mẹ cam khổ sổ biết mấy chừng..chờ đợi ngày con lớn khôn.
Minh: ( ho..) Nguyệt em…
Nguyệt:dạ chào thầy, mời thầy ngồi, mời thầy dùng nước.
Minh: Đã nhiều lần tôi van em, đừng có kêu tui bằng cái tiếng thầy, nó khó chịu lắm.
Nguyệt: Vậy chớ…thầy muốn tui kêu thầy bằng gì..
Minh: bằng gì cũng được, quyền của em..mà
Nguyệt: hứ..dùng tiếng thầy xưng hô thì thầy thấy khó chịu, còn dùng tiếng nào nhẹ nhàng êm ái khác, thì bụng dạ thầy đã biết, sao thầy không chịu nói ra.
Minh: Trời ơi….