Khi vừa lớn lên, tôi đã vội yêu một người. Nên chửa hiểu đời, cuộc đời bạc trắng như vôi. Tình yêu thứ nhất đã đổi ngôi, người yêu thứ nhất đã phụ tôi, giấc mơ trong đời thường êm đẹp bên nhau cho đến ngàn sau.
Khi vừa biết yêu tôi ngỡ tình yêu là đẹp. Nên chẳng ngại ngùng, tình đầu trao hết cho nhau. Nụ hôn thứ nhất cho người yêu để người đem đến bao sầu đau. Trót thương nhau rồi, đành ôm hận thương đau cho đến muôn đời ..(1)
Ai ơi tình cũ lỡ làng rồi. Người về nơi ấy có vui không? Để lòng tôi mãi nhớ thương mong, lạnh lùng kiếp cô đơn mùa đông! Tương lai còn nhắc đến làm gì? Thiệp hồng thôi nhé hết chung tên, cuộc tình hai đứa đã vô duyên, đường trần có riêng tôi tìm quên.
Không còn có nhau, thôi thế gặp nhau càng buồn chôn vùi kỷ niệm. Kỷ niệm nước mắt không tên, hàng cây cao vút như lặng yên. Liệm tình tôi chết sau một đêm. Phút giây ban đầu rồi đi vào thiên thu duyên kiếp bẽ bàng ...(1)