Anh vẫn đi về qua ngõ nhà em, chân bước ngập ngừng để vơi nỗi niềm, thương thầm ai ở bên hiên, tóc thề buông xõa vai mềm, em vốn dòng gia giáo ngoan hiền.
Anh vẫn đi về qua ngõ tình yêu, chưa dám trao lời vì anh quá nghèo, thư tình tha thiết bao nhiêu, muốn gủi ai ấy một điều, e chối bỏ thêm khổ đau nhiều.
Nhớ nhung, từng đêm anh ngủ không yên, tìm bao câu nói êm đềm, mong đối mặt xin tỏ em tường, đến khi gặp em chưa nói nên câu nhịp tim như trống liên hồi không dám dừng chân bước vội vàng.
Anh vẫn đi về qua ngõ hoàng hôn, cô bác họ hàng mừng em lấy chồng, anh giờ qua ngõ như không, nghe đạn bom nổ trong lòng tan vỡ mộng theo lễ tơ hồng.
Phạm Thái Sinh