Chiều bàn gaio cho vùng đêm đen biên giới, theo cánh quân anh đóng ven lưng chừng đồi, nghe muôn côn trùng than trong đêm trường sầu thương thế nhân, hồn rung tiềm thức quay trong vùng thương nhớ len lén đưa anh qua bến mộng ngày xưa.
Chuyện ngày xưa chia đếu ra hai phe đánh, anh lấy cây làm súng bên em diệt thù, phe kia ngang tàn xua quân đốt nhà đuổi hai đứa ta, trò chơi tuổi xanh hai bên cùng nhau đánh tương sát lẫn nhua như oán thù nghìn thu.
Tháng tháng tiếp nối thơ ấu ra di anh giã từ cuộc chơi đó, đêm tiển đưa anh quay gót son mềm em đếm dài cây số thương, gói ghém quá khứ trong chiếc ba lô nơi tuyến đầu nằm thao thức, giây phút suy tư xanh giấc mơ gầy nghe trái sầu rụng nửa đêm.
Nhìn hỏa châu lưng trời chia soi đêm tối, anh ngỡ như ngày cưới hoa đăng ngập trời, xin em tin rằng đôi ta bây giờ dù xa cách nhau tình yêu ngàn năm không phai nhạt hương sác anh hứa yêu em trong suốt cuộc đời này.