Vầng trăng năm xưa sáng soi về đâu để dĩ vãng mong chờ,người yêu ơi.
Giờ em nơi đâu có nghe mùa thu đang trút lá bên đời,buồn không em?
Mùa thu xưa đôi ta vui bên nhau,đếm những chiếc lá rơi.
Rồi thu nay anh đi trong cô đơn,đếm bước âm thầm.
Nghe trái tim rêu phong theo thời gian,tình yêu đó nay xa xôi mịt mù.
Trong bóng đêm anh cô đơn gọi tên.
Người tôi yêu ơi về đây?
ĐK:
Vầng trăng của dĩ vãng vẫn sáng soi bên đời mà bóng em nay theo mây bay về đâu?
Cuộc tình đôi ta nay xa tầm tay,phố vắng em rồi đường về khg lối.
Dòng sông của thưở ấy vẫn mãi trôi âm thầm,từng phút giây anh kêu tên em người ơi.
Người quên ta như quên một giấc mơ,ta vẫn mong chờ bóng em quay về.
Anh yêu em lắm! Em không thấy điều đó sao?