SDP:
Đã bao giờ em nghĩ cho anh chưa ?
Đến bây giờ mắt em còn chưa tạnh nữa ?
Im lặng ngày gần bên, đôi khi là có hỏi
Tại sao chúng ta buồn lại có đôi
Chủ đề của những chuyện thực sự khó nói
Bận rộn thay trả lời dù anh có gọi
Biết em có tự tôn riêng mình
À không sao, anh đau một cách điềm tĩnh
Lầm tưởng ở chỗ ta quên mất vai trò nòng cốt
Là em anh còn giữ cái tính bồng bột
As known as anh chìm sâu rũ rượi
Vẫn vui vì em còn giữ đó nụ cười
Có lẽ thế mà trong quá dù anh nhuộm cả màu buồn
Những giọt nước mắt lăn từ đâu xuống
Lòng anh cũng đã thôi cưới lòng em
Phần yêu nào em quên đong đếm
Anh không là bóng của những người khác kia
Đưa tay anh
Mình lại cùng nhau đi nhưng là cùng về khác phía
M! : ( #ptmeya )
Phấn son trôi đi, em đang lo sợ điều gì
Để những khi bên nhau, liệu em hiểu thấu nỗi đau?
“Mưa” rơi trên đôi mi, nhưng đá phơi lòng suối cạn
Chạy theo giấc chiêm bao, em mệt chưa?
Tỉnh giấc thôi
Hưng:
Em không là gió, không là mưa, cũng chẳng là loài hoa
bản chất của em là Satan mang hình hài người đàn bà
Cũng như bao người khác thôi, tim anh đâu phải sắt đá
Cũng không phải vạch kẻ đường để em tình cờ bước ngang qua
Anh đã từng ước sẽ được nhìn thấy đôi mi em mau chóng khô
Nhưng điều đó không còn quan trọng nên nay yên sau trống chỗ
Anh thực sự vui vì đã quyết định như thế
Còn níu giữ chi những lời thề?
Vì anh biết nếu có tiếp tục cũng chẳng thêm được gì ngoài lừa dối
Anh không còn muốn thấy bóng dáng ấy, hay cả ánh mắt và bờ môi
Không còn cần giọng nói ấm áp vì Sài Gòn đâu lạnh lẽo
Nếu thần Chết gõ cửa, anh sẽ đưa địa chỉ nhà em chứ đừng mang anh theo
Anh không biết em sẽ ra sao nhưng bây giờ thì anh không cần em
Anh không muốn cả hiện tại và tương lai đều bị hoen ố những vệt đen
Có lẽ chuyện tình yêu đẹp đến thế nào thì cũng tới lúc phải khác
Nên anh chọn cách giải thoát cho cả 2 ta như là một giải pháp
Anh cũng biết tình cảm em trao chưa bao giờ là trọn vẹn
Sai lầm lớn nhất của anh là lúc đó đã chọn em
M! :
Anh tìm chút yên vui của ngày đầu tiên
Nụ cười thuần khiết hôm nào đâu còn vẹn nguyên
Chuyện buồn vẫn trôi, cô đơn vẫn gọi mời
Niềm đau vụn vỡ chắp vá thành thơ