Người ta vẫn thường nói rằng sở dĩ giữa các ngón tay của bàn tay có những khe hở là để cho những ngón tay của một bàn tay khác do một người khác đan vào. Thế nhưng mãi đến tận năm 20 tuổi, tôi vẫn chỉ biết tự đan tay mình!
Không phải tôi lận đận trong tình duyên. Chẳng phải tôi quá xấu xí để không có một mối tình vắt vai. Chỉ vì tôi sống trong một môi trường giáo dục mà người ta rất ít nhắc đến chuyện yêu đương tuổi mới lớn.
Những năm cấp III của tôi trôi qua thật nhẹ nhàng và bình lặng. Quanh đi quẩn lại, vấn đề của ba năm học vẫn chỉ là chuyện học tập và thi cử. Trong khi đám bạn đã tay trong tay với những mối tình thơ mộng thì tôi tạm hài lòng với vai trò là một cô nàng độc thân vui tính. Tôi không vội vàng, hoàn toàn không vội vàng, mà thấy thích thú về điều đó. Tôi nghĩ tôi chưa đủ tuổi để yêu và sẽ chỉ thật sự bắt đầu cho mọi chuyện khi bước vào cánh cổng trường đại học.
Suốt ba năm học, tôi ngồi cạnh D., một cậu ấm gia đình khá giả. Nếu so hoàn cảnh của tôi và Đ. thì tôi thua xa hẳn. Tôi thường giấu bạn bè về gia đình mình và giấu cả D. nữa. Nhưng với một cách nào đó, cậu ấy dường như rất hiểu gia cảnh của tôi...