Thực sự là a không muốn làm 1 bài nhạc thật buồn đâu
Cũng như tình yêu đâu ai muốn phải kết thúc trong buồn đau
Người đời vẫn hay thường nói: “yêu thôi là chưa đủ”
Bao nhiêu mơ ước bao nỗi nhớ mong thôi gom sạch hết về cất tủ
Anh sẽ không trách người đâu... có lẽ là do duyên số
Đôi ta có duyên nhưng không có nợ - con thuyền tình yêu nhầm bến đỗ
Đôi tim từng chung 1 hướng bây giờ lặng lẽ chia hai
Người đã cố buông làm sao níu giữ? Thôi thì đành nói: lời chia tay
Cứ ngỡ hạnh phúc sẽ lại mỉm cười với anh thêm 1 lần nữa
Cứ ngỡ em là tia nắng sưởi ấm tim anh qua những ngày mưa
Cứ ngỡ tình yêu ta đã đủ lớn đủ để vượt qua hết tất cả
Cứ ngỡ đây chỉ là mơ, vẫn còn hạnh phúc như ngày hôm qua
Ngoài trời lại mưa rồi, nơi đó em có lạnh không?
Nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt và cố làm cho họ vui lòng
Anh không còn bên em nữa không được làm nũng như xưa
Cũng không được nhớ anh nữa, hãy để kí ức theo mưa...
Cuốn đi... xin mưa hãy cuốn sạch hết đi
Bao nhiêu mơ ước bao nhiêu hoài bão... mất em tôi chẵng còn lại gì
Con tim mõi mệt đang phải lẫn tránh cảm giác trống vắng và đơn côi
“Cô đơn” ơi xin m hãy đi đi bởi vì tao chỉ cần em thôi
Anh không cần biết, anh không quan tâm tương lai rồi sẽ ra sao anh chỉ yêu mình em thôi
Người họ đời nói gì?
Anh mặc kệ.
Vần, flow không cần thiết nữa
Anh chỉ cần em
Chỉ 1 mình em thôi !
Cơn mưa rồi cũng đã tạnh, em cũng đã rời xa anh
Con tim vẫn cứ hy vọng, dù biết chỉ là mong manh
Nhiều lần tự hứa với chính bản thân... là sẽ quên được em
Nhưng khi cố quên anh lại càng nhớ và nỗi đau kia lại dày thêm
2 năm vun đắp tình yêu nhưng trong phút chốc lại vỡ nát
Đôi tay quá nhỏ làm sao ngăn được con sóng kia xô lâu đài cát
Chữ “hiếu” em chọn để lại chữ “tình” anh ôm trong tiếc nuối
Vẫn cứ hy vọng, vẫn chờ mong – không muốn phải buông xuôi
Căn phòng quen thuộc còn đó nhưng người đã theo làn gió
Lời nói yêu anh ngày đó giờ cũng hóa thành tàn tro
Bao nhiêu hy vọng cất kho giờ đây anh sẽ xóa bỏ
Giữ trong tim mãi nụ cười đó, sẽ không phiền em nữa!