Buồn hả...nhắc tới cũng nhiều rồi
Đơn giản là nụ cười dường như quá thiếu thôi
Là một thằng tự kỷ, là thói quen trong vô thức
Sao không thể thoát khỏi...dẫu đã cố nỗ lực
Đi tìm lấy hạnh phúc...tìm lấy niềm tin
Nhưng cơn sóng vẫn vồ lấy và làm đau con tim mình
Rồi giờ sao...khác gì chú cá trôi giữa dòng
Vùng vẫy giữa biển khơi tìm đường về nơi cửa sông
Không bao la nhưng ấm cúng, nơi không còn sự cô đơn
Nơi ngày nắng có chỗ đứng, cửa sổ tâm hồn được khô hơn
Nơi ngày mưa không lách tách, khiến mọi thứ như ướt nhòe
Nơi ai đó nắm chặt tay...không vội vàng...bước khẽ
Đừng xước nhé...tim ơi...đừng sai lầm nữa
Vấp ngã hoài sao không nhớ...nốt nhạc trầm xưa
Ừ thì có lẽ...không phải do mày...lỗi là ở lí trí
Do tao quá vô dụng, không thể điều khiển được suy nghĩ
Không biết giữ sự lạc quan...để niềm vui được duy trì
Không có đủ sự cứng đầu...để gạt bỏ mọi thị phi
Tệ hại nhỉ...sự lạnh lẽo ngày một tăng
Vẫn trống rỗng dù cõi lòng chỉ có một ngăn
Chết lặng bên cửa sổ...tiếng gió lạnh vi vu
Đêm chẳng thể qua nhanh hơn dẫu có cố gắng đi ngủ
Thay thế ai đó anh sẽ họa nét bằng giai điệu
Dù không yêu nhau nhưng biết chắc em sẽ hiểu được vài điều
Là anh rất sợ cô đơn...lãng vãng theo bấy lâu
Lời lẽ viết á thì nhiều...mà người ta hiểu được mấy câu?
Chỉ có em thôi...luôn bên cạnh mỗi khi buồn
Ngồi đó xem thôi...rồi lúc muốn say... thì uống
Vòng xoay cuộc sống này quá hối hả
Đi đâu cũng nhận được những lời từ chối cả
Nụ cười luôn đánh đổi bằng những điều rắc rối mà
Thôi tới đâu á thì tới...làm quen với đêm tối và
Người ta nói đúng...anh bị khùng lắm
Yêu trong tưởng tượng...có được gì đâu...cùng lắm
Là tự dối lòng mình...kìm giọt nước mắt đó không rơi
Để mơ về em về ngôi nhà và những đứa trẻ đang rong chơi
Nhưng mơ cũng chỉ là mơ...mọi thứ vẫn mông lung
Nói thì dễ tìm thì khó...quá xa tận không trung
Nếu có ai đến bên mang cho anh nhiều xúc cảm
Sự rung động có lẽ chỉ là ngộ nhận trong một phút...Dám lắm chứ!
Vì bản thân này hiểu rõ những thứ đã qua
Nỗi đau sẽ lại đến dù cố nắm lấy không thả ra
Như một chiếc xe cô độc giữa đường chạy mãi không nhả ga
Rồi một thời gian...cũng mỏi mệt...và đó là tất cả ha
Thiệt...riết cũng chả biết viết về cái gì
Khi không còn yêu...lời nhạc không còn feel
Không thích sự xa xăm và ghét những thứ ngắn ngủi
Nhưng không có nghĩa là muốn để con tim mãi ngủ vùi
Tưởng tượng cho cố thì cũng một mình thôi
Cùng người yêu là giai điệu trở thành nhân tình đôi
Mối quan hệ...chẳng là thật nhưng không bao giờ kết thúc
Tổ ấm yêu thương chỉ tan biến...khi ngày nào đó kết bút
Nói thì nói vậy...chứ dòng tâm trạng vẫn được ghi
Status ngày nào mà không có, chắc chẳng cần câu ước gì!
Người người bên nhau...hạnh phúc, hình ảnh đập vào mắt
Lại tủi thân, ghen tị, lồng ngực cứ như bị cào thắt
Lại thở dài...để sự khó chịu vơi đi
Càng ngày càng dễ buồn, cũng chóng quên...bởi vì
Chai lì rồi...cái thứ vô hình là cảm xúc
Nhớ quá khứ còn đọng lại bài nhạc vô tình là thảm khúc
Bỡn cợt hay đùa vậy đó...cứ tưởng là mình vui
Chỗ đông người thì vẫn cứ trơ ra tỉnh rụi..à
Mà mỗi khi một mình mới trở về chính con người thật
Sự lạc lõng không thể đong đếm dâng tràn xuống dưới đất
Thấm vào nỗi đau...yếu đuối càng hiện rõ
Lại phải gọi người con gái ở trong tưởng tượng ra chuyện trò
Ngớ ngẩn thiệt...tiếp tục thế này hay sao ta
Từng làm nhiều điều rất vô ích...mà gặp vẫn cứ lao ra
Giữa dòng người...tìm hạnh phúc trong 1 trên 7 tỉ
Lí trí đã muốn dừng nhưng tim thì thầm... hãy đi
Nhưng biết đi đâu bây giờ...định mệnh đưa đẩy
Đong yêu thương được bao lâu? hay sẽ lại đi khi chưa đầy
Muốn ai đó gửi màu mắt để tô lên bức tranh trắng đen
Muốn đôi môi cảm thấy ngọt ngào che lấp vị đắng men
Nhưng ai đó sẽ là hạnh phúc hay lại mang tên niềm đau
Chấp nhận thực tế ôm trọn cô đơn dẫu biết yêu là tìm nhau?