Anh tặng em một nhành bông hồng đỏ .
Hãy cầm lấy và tận hưởng những hương thơm.
Anh biết giờ đây mình đã không còn nhỏ.
Anh đã có thể nhận ra đâu là sương sớm.
Yêu anh đi em vì việc đó không tính phí.
Vẫn còn hơn cái cách em chọn là bước đi.
Anh vẫn tự hay hỏi rằng mình ước gì.
Chưa có câu trả lời những sao lại ướt mi.
Em đi xa thật xa vượt qua khỏi tầm với.
Đến một nơi thật lạ hai ta chưa từng tới .
Anh hiểu được điều đó vì cũng đã từng rời.
Như những cơn mưa lạnh khi hạt sương chưa từng vơi.
Em mỏng manh như sợi tơ cần được che chở
Anh vẫn dỏi theo sau và lắng nghe từng hơi thở.
Dạt dạo cảm xúc khi biết em còn bên tôi.
Em thuộc về người khác và nỗi buồn lại lên ngôi.
Hãy xem như hai ta chưa có gì với nhau cả.
Đương nhiên đau rất nhiều cho bản chất thật thà.
Ta đã lạc giữa khu rừng xanh và lạnh buốt.
Đã tìm em nhưng lại ko thấy rồi lại buồn.
Trong căn phòng tối dồn suy nghĩ rồi lại tuông.
Cành bông vẫn ở đây còn người lại không muốn.
Anh vẫn đứng trông em mặc cho cơn mưa xuống.
Em cứ đi đi , để anh hòa vào phiền muộn.