Bình minh đi, anh lại cuộn tròn ở góc phòng nhỏ
Ngày em đi, vô tình dẫm nát luôn nhành hồng đỏ
Tay vươn ra nhưng ko với để rồi cách xa tận cả ngàn cây
Yêu thương bao giờ tràn đầy?
Nồng nàn vô tình đóng bụi, còn khờ dại anh mang trong túi
Balô em chả cần mang Mac, mà là những cảm xúc không vui
Đất có tình yêu màu mỡ chôn dấu ở dưới chân Tường Vi
Phép lạ tiêu cực xãy ra làm đất và hoa chia đôi đường đi
Magic love ngày nào em viết vẫn còn vang vọng khắp phòng
Anh là Pê ngày nào em biết, chỉ khác là buồn giăng khắp lòng
Chia tay khi trời vừa nắng hạ, yêu thương trôi mãi đến bến lạ
Rồi lại tự hỏi "em bao giờ về bên ta?"
Thực tế bây giờ quá xa xỉ
Nên đưa em vào giấc mơ tuyệt vời nhất
Giữ em ko dễ như ta nghĩ
Thiên đường kia làm em tách rời đất
Em bỗng hóa thân thành thiên thần
Chả cần phép thuật hay là dùng đến cánh
Nhưng đến bao giờ em để tâm đến anh?
*6 câu ở dưới mượn từ bài "tường vi"/ sẽ release sau
Tạm gọi em là hoa tường vi tím
Vươn tới nơi em muốn khắp đất trời
Anh là đất bị người đời châm biếm
Với theo em là điều khó nhất đời
Khi đêm đến em có quyền yên giấc
Còn anh du dương với bài hát nửa lời
Em chọn 1 nơi bình yên nhất, anh không điểm đến rồi lang thang giữa đời
pêlàđấtvêlàtườngvi:)