Có lẽ trong đời, sợ nhất không phải là cái chết. Mà là không còn được đam mê, không có cảm xúc. Giống như mình ý từ bỏ chính bản thân mình!
Người ta hỏi nhau “Nếu chỉ còn một ngày được sống, bạn sẽ làm gì?”. Hẳn là sẽ có nhiều giấc mơ, nhiều thiên đường, nhiều yêu thương được đặt ra khi đó. Như tất cả mọi người, chắc là tôi sẽ làm những điều mình thích.
Nhưng câu chuyện của tôi lại không như mọi người nghĩ. Nó đau lắm !!!
Chỉ là một câu nói người thường nói
Xin anh đừng xa em, xin đừng vội
Lời hứa kia, em xin đừng nói dối
Gió khẽ đưa hơi ấm vào làn môi
Xa em, dù biết tim mình càng đau thêm
Hạnh phúc im lặng vào trong đêm
Chỉ là một giấc mơ quá êm đềm, dịu êm
Ngày nào, nắm tay nhau, tung tăng đi trên phố
Ánh mắt ấy giờ đã xa, ta đã cố
Kiềm nén mọi nỗi đau ôm vào lòng
Rồi ta cố sả hết vào hư không
Khi anh đi, không một câu nói
Khiến em đau, anh càng đau nhói
Nhưng anh không, biết làm gì hết
Vì ông trời, bắt anh phải chết
Anh không muốn như vậy đâu.
Tình cảm này là vực sâu.
Thời gian kia đã phai màu
Chẳng còn ai để nương náu.
Thôi chào em, anh xin từ biệt người trước nhé
Tim quặn đau, em chôn vào lòng đừng khóc nhé
Rồi ngày mai, nắng lên phai dấu
Vệt nắng tươi kia đã vươn sầu
Anh xin lỗi vì chẳng đến được bên em
Anh không thể cùng em hát vào bao đêm
Anh không mang cho em được hạnh phúc
Khi anh đi, không một lời chúc
Anh xin lỗi vì chẳng đến được bên em
Anh không thể cùng em hát vào bao đêm
Anh không mang cho em được hạnh phúc
Khi anh đi anh không một lời chúc
Nắng lại lên lại một ngày nữa đi qua
Em vẫn cười vẫn thì thầm trách anh là
Anh sai lắm mà anh có biết không
Từng ngày buồn vẫn như thế em vẫn ngóng trông
Rồi trời qua đêm đen em lại cố nén
Giọt nước mắt tràn mi em đã cố vén
Hạnh phúc tại sao anh lại không cần
Rồi người bỏ mặc em, mặc kệ em cần
Ngày mình bên nhau
Tình còn bao lâu
Thời gian trôi qua mau
Cuộc sống đã phai màu
Anh chạy trốn thời gian để anh được gần bên em
Nhưng từng đó thời gian không đủ để anh bên em
Thôi, anh xin, em đừng khóc nữa
Tình chết vì anh, anh đã thất hứa
Mưa, từng hạt mưa rơi qua niềm đau
Thời gian đã phai màu
Nghẹn ngào đôi môi em thầm hé môi cười
Đời cho anh vội vàng như thế
Phải rồi vì đời cho anh như thế
Chẳng có ai để bảo vệ
Chẳng còn ai cùng em bước trên đường về
và nói chuyện hàn huyên với em mỗi đêm
Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi vì chẳng đến được bên em
Anh không thể cùng em hát vào bao đêm
Anh không mang cho em được hạnh phúc
Khi anh đi anh không một lời chúc
Anh xin lỗi vì chẳng đến được bên em
Anh không thể cùng em hát vào bao đêm
Anh không mang cho em được hạnh phúc
Khi anh đi anh không một lời chúc