Nhịp tim của mỗi người
Nhanh chóng cũng chẳng ồn ào
Trong màn đêm tối liền chạy trốn
Chỉ cần được yên tĩnh
Giấc ngủ trưa của một người
Lâu hơn nữa cũng không ai quấy rối
Tôi cũng đã quen rồi
Cô đơn cũng thật tốt
Thế giới của hai người
Không nhất thiết phải giống như một điệu nhảy
Rồi bất giác
Lạc bước trong vô thức
Mong đợi càng nhiều
Thì phiền não cũng càng nhiều
Nếu đã từng yêu sâu đậm
Xin người lần cuối ,ôm chặt tôi rồi quên tôi đi
Tôi lặng lẽ buông tay
Vì người cũng chẳng muốn hỏi ,chẳng muốn nói cũng ,chẳng thiết tha ở lại
Tôi cũng hiểu thứ người cần nhất bây giờ là sự tự do
Nên tôi buông tay
Để người ra đi
Tôi chưa từng nói
Không cất tiếng là chưa từng đau đớn
Kiếp này nếu đã vô duyên ,còn níu kéo làm gì?
Níu kéo làm chi?
Let you go
Nhịp tim của mỗi người
Nhanh chóng cũng chẳng ồn ào
Trong màn đêm tối liền chạy trốn
Chỉ cần được yên tĩnh
Giấc ngủ trưa của một người
Lâu hơn nữa cũng không ai quấy rối
Tôi cũng đã quen rồi
Cô đơn cũng thật tốt
Thế giới của hai người
Không nhất thiết phải giống như một điệu nhảy
Rồi bất giác
Lạc bước trong vô thức
Mong đợi càng nhiều
Thì phiền não cũng càng nhiều
Nếu đã từng yêu sâu đậm
Xin người lần cuối ,ôm chặt tôi rồi quên tôi đi
Tôi lặng lẽ buông tay
Vì người cũng chẳng muốn hỏi ,chẳng muốn nói cũng ,chẳng thiết tha ở lại
Tôi cũng hiểu thứ người cần nhất bây giờ là sự tự do
Nên tôi buông tay
Trả tự do cho người
Tôi chưa từng nói
Không cất tiếng là chưa từng đau đớn
Kiếp này nếu đã vô duyên ,còn níu kéo làm gì?
Buông đôi tay
Let you go
Tôi lặng lẽ buông tay
Vì người cũng chẳng muốn hỏi ,chẳng muốn nói cũng ,chẳng thiết tha ở lại
Tôi cũng hiểu thứ người cần nhất bây giờ là sự tự do
Nên tôi buông tay trả tự do cho người
Tôi chưa từng nói
Không cất tiếng là chưa từng đau đớn
Kiếp này nếu đã vô duyên ,còn níu kéo làm gì?
Buông đôi tay
Let you go